Bạo Chúa

Chương 242: Taara




Ngay từ giây phút nhìn thấy cô bé đó, Vera đã hiểu đó chính là bản thân mình. Nói đúng hơn là nội tâm Vera, được nhân cách hoá và phóng đại ra hàng trăm lần! Cô không biết vì sao Gatrix nói dối cô, nhưng Vera chưa bao giờ mất đi ý thức lúc huyết thống xung đột cả! Cô như bị tước đoạt toàn bộ quyền hạn, bị giam cầm trong chính cơ thể của mình.

Và cô nhìn thấy, rất rõ ràng, kẻ lạ mặt cúi xuống hôn Gatrix. Lúc đó Vera như muốn nghẹt thở, bùng nổ, điên cuồng gào thét, nhưng tất cả những gì đáp lại cô chỉ là sự im lặng! Đây là phản bội! Đây là lừa dối! Vera muốn khóc, song cô không thể kiểm soát nổi cơ thể của chính mình. Kẻ đó là ai? Cô ta có mối quan hệ gì với Gatrix? Và điều khiến Vera sợ nhất... là liệu rằng tình cảm cô dành cho Gatrix có thật sự tồn tại?

Hay đó chỉ là sự ảnh hưởng của cô gái bí ẩn bên trong cô? Vera không dám đánh liều để mất Gatrix thêm một lần nữa, vậy nên cô nhắm mắt. Cô cũng ngậm miệng, tuyệt nhiên không nói bất cứ lời nào để vạch trần lời nói dối của Gatrix. Cô chỉ dùng tai để lắng nghe những lời lừa dối qua loa của hắn, tự an ủi trong lòng rồi mình sẽ quên.

Sự dằn vặt lớn tới mức nó như muốn xé nát tâm can cô ra. Mỗi một giây kìm nén, chính là một giây Vera phải chịu đựng. Trong cái hoàn cảnh ấy, "thứ" này xuất hiện chẳng khác gì một cái tát vào mặt Vera! Cô có thể tự dối lòng tới khi nào được nữa? Hãy nhìn vào cô bé đó đi! Đó là một Vera sống trong ảo tưởng, sẵn sàng chấp nhận chịu muôn vàn kim đâm, chỉ để giữ được giấc mơ hoang đường trong lòng.

Nhưng Vera thì khác! Cô đã thấy kết quả của sự chịu đựng này, và giống như cách Cyrax đứng lên phản kháng lại sự độc đoán của Gatrix, Vera cũng đứng lên. Cô không hẳn muốn chống đối con Goblin, mà cô chỉ muốn... nếu như có một lựa chọn khác, kết quả sẽ như thế nào? Và bởi vậy, Vera đi theo nội tâm của mình, xa tít tắp, ngoằn ngoèo cho tới khi đứng trước một cánh cửa phòng.

Con quỷ - cứ tạm gọi là vậy, đẩy cửa, rồi bước vào bên trong phòng. Vera hít sâu một hơi. Cô biết rằng một khi mình bước qua cánh cửa này, có thể sẽ có rất nhiều chuyện thay đổi. Có thể cô thậm chí còn không thể quay trở lại nữa. Nhưng Vera muốn nhìn xem rốt cuộc nội tâm mình muốn cho cô thấy điều gì!

Và thế là Vera bước theo con quỷ, đi vào trong căn phòng đó. Điều cuối cùng Vera nhớ là cô đứng trước một tấm gương khổng lồ, phản chiếu lại hình ảnh của cô bên trong.

Cửa đóng sầm lại phía sau lưng họ, và rồi một lúc sau, máu tươi chảy ra từ khe cửa!

...

Gatrix đang tựa đầu vào một vật rất mềm, rất đàn hồi, rất ấm cúng mà hắn thừa biết chúng là cái gì. Hắn chỉ không hiểu vì sao mà mặt mình lại có thể tiếp xúc da thịt được với bộ phận đó, và tại sao hắn lại rơi vào tình cảnh này.

- Suỵt! Đừng động đậy! Cô ta còn ở gần đây lắm! Đợi thêm chút nữa!

Hắn đang nằm trong lòng một cô nàng... Gatrix không dám chắc cô ta có xinh đẹp hay không, bởi trên đầu cô ta là một chiếc mũ giáp to tổ bố bao trùm cả đầu. Hoặc là chiếc mũ này rất đặc thù, hoạt động với nguyên lý giống chiếc áo choàng của hắn, hoặc là cô ta không có đầu luôn, bởi khi Gatrix nhìn vào khoảng trống của mũ thì hắn chỉ thấy một màn đêm đen ngòm!

Đôi mắt của cô ta là hai đốm lửa xanh cháy rừng rực, khiến Gatrix lập tức liên tưởng tới bộ giáp hiệp sĩ mà hắn đã đánh ngã ban nãy ở tầng hai. Họ cùng thuộc một thể loại âm binh sao? Mà cũng không đúng, bởi nếu là âm binh ký sinh trong các vỏ ngoài, thì nội bộ của chúng sẽ trống rỗng, chứ không phải là da thịt mềm mại như thế này.

Cô gái mặc một bộ áo giáp... cứ cho là thế đi, bởi khi áp mặt vào vị trí đó, Gatrix thấy cứng cứng. Chỉ có điều bộ áo giáp này ngoài để khoe da thịt ra thì Gatrix không biết nó có tác dụng gì nữa, khi nó chỉ che đi có mỗi hai bộ phận nhạy cảm. Còn lại bất kể là tay, chân, đùi, eo, bụng, cổ, nửa trên vùng ngực đều bại lộ hoàn toàn ra trong tầm mắt Gatrix, trắng hồng ngồn ngộn thật là thích mắt! Phi phi... thật là nhức mắt chứ!

- Chúng ta an toàn rồi!

Đột nhiên từ bên dưới chiếc mũ đó, một âm thanh trong trẻo dễ nghe cất lên! Nghe thấy vậy, Gatrix bèn đáp lời.

- Dù rằng rất cảm ơn cô vì đã cứu ta khỏi oán hồn đó, nhưng cô có thể buông ta ra được không? Thế này thì thật là bất tiện quá!

Cô nàng vội vàng đẩy Gatrix ra, chân tay luống cuống không biết nên làm thế nào. Cũng may là cô nàng dùng lực cũng nhẹ, nên Gatrix chỉ bắn vào tường đánh rầm một cái, chứ không thì có lẽ giờ này hắn phải bay ra ngoài hành lang rồi.

- Ôi tôi xin lỗi! Cậu không sao chứ?

Cô nàng đứng dậy, định nhào tới, song Gatrix đã xuay tay rối rít! Con ngố này mà húc hắn cái nữa thì có lẽ hắn lòi ruột mất! Gatrix nhắm mắt, hít thở vài hơi cho tới khi cảm giác nôn nao trong người trôi qua, rồi mới đứng dậy. Hắn chìa tay phải ra, tỏ ý hữu nghị, đồng thời lên tiếng giới thiệu bản thân trước. Người ta dù gì cũng là người đã cứu hắn, thể hiện sự lễ phép là lẽ tất nhiên thôi.

- Xin chào! Ta là Gatrix, một con Goblin!

- Ồ, xin chào! Tôi... không có tên! Rất vui được gặp bạn!

Gatrix nhướn mày, nhìn cô nàng bí ẩn cũng xoè tay ra vỗ vào bàn tay hắn. Gatrix thu tay lại, nghĩ ngợi rất nhanh, rồi nở nụ cười. Đối với người lạ đang có sự phòng bị, thì cách tốt nhất để giảm bớt căng thẳng chính là bày tỏ lòng chân thành. Đó có thể là thái độ thân thiện, hữu hảo, một nụ cười, hoặc chìa hai tay ra để chứng minh bản thân không có ý đồ tấn công.

- Cô có vẻ không mấy ngạc nhiên nhỉ?

- Sao tôi phải ngạc nhiên?

Cô nàng nghiêng đầu, à không là nghiêng cái mũ giáp, tỏ ra vô cùng khó hiểu.

- Cô không thấy lạ khi ta nói được sao?

- Ô chẳng lẽ anh không biết nói?

Gatrix liếc mắt lên trời trong bất lực. Hắn không chắc có phải cô gái này đang trêu đùa hắn, hay cô ta thiếu thốn tri thức bẩm sinh nữa. Có quá nhiều thứ hắn muốn hỏi, mà thời gian thì không cho phép Gatrix tiếp tục chần chừ nữa!

- Thôi được rồi, chuyện này để sau đi! Hiện tại ta muốn lên tầng bốn, tức là tầng ở phía trên đầu của chúng ta đó. Cô có muốn đi cùng không, hay chúng ta chia tay nhau ở đây?

- Đương nhiên là tôi phải đi cùng chứ! Mất bao lâu tôi mới tìm được một thứ biết nói chuyện mà!

Cô nàng đứng phắt dậy, vươn cao ngực... thật là cao, khoan khoan, tập trung vào chính sự nào! Gatrix lắc lắc đầu, xua tan đi những suy nghĩ không phù hợp trong lòng. Đến lúc này hắn mới có thời gian chú ý tới hoàn cảnh xung quanh họ. Cả hai đang đứng trong một căn phòng giống hệt căn phòng hắn đã tiến vào ở bên dưới tầng.

Nó cũng có giường ngủ, tủ quần áo, tủ kê đầu giường và cửa sổ, tuy nhiên sự khác biệt ở đây là căn phòng này sạch sẽ hơn căn ở dưới tầng rất nhiều. Tuy rằng bọn họ vẫn đang bị bao quanh bởi một đống sinh thể màu đen đang nhúc nhích, nhưng những vật phẩm trong căn phòng vẫn còn tồn tại nguyên vẹn, chứ không bị đập nát tung toé như ở dưới kia.

Chẳng lẽ chỉ có căn phòng nào có quái vật cư trú thì mới bị phá tan hoang? Gatrix thầm nghĩ trong lòng, trong lúc cô gái lạ mặt vỗ vai hắn đánh bộp một cái.

- Cậu còn chờ đợi gì vậy? Chúng ta đi thôi! Nơi đây không thể ở lâu được đâu, nếu không "cô ta" sẽ quay lại đấy!

- Cô ta? Ý cô là con oán hồn ban nãy ấy hả?

Cô gái gật mũ đầy dứt khoát, chân run cầm cập. Gatrix đè hết thắc mắc trong lòng lại, thở dài.

- Được rồi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!

...

Theo như hướng dẫn của cô gái, thì con oán hồn đó là mối nguy hiểm duy nhất trên tầng này, và nó thường du đãng trong phạm vi xung quanh bốn chiếc cầu thang nối lên tầng bốn.

Nếu như có gặp phải oán hồn thì ngoài cách cắm đầu chạy miết, cô nàng còn tìm ra được một phương pháp nữa, đó là chui vào trong một căn phòng bất kỳ! Chui vào, rồi lập tức mở cửa ra, nếu như không thấy con ma thì chứng tỏ nó đã bị lạc sang chiều khác, còn nếu thấy thì tiếp tục đóng vào.

- Thế nếu con ma chui vào trong phòng luôn thì sao?

- Thì mở cửa rồi chạy thục mạng tiếp chứ sao!

Đó là một câu trả lời Gatrix không muốn nghe, song nếu thật sự lý giải thì có lẽ đó không phải là một phương án tệ. Có một giả thuyết liên quan tới không gian, đó là mỗi khi chúng ta đóng cửa một căn phòng kín, thì không gian sẽ có khả năng trở nên đứt đoạn. Đó là lí do tại sao lại có những câu chuyện về một người mở cửa phòng và thấy bản thân đang ở thế giới khác. Tuy nhiên, cần nhớ rằng xác suất của tình huống này rất là nhỏ, cách an toàn nhất vẫn cứ là cắm đầu chạy.

Cần nhớ rằng, đó chỉ là phương pháp an toàn nhất trong số các phương pháp né tránh oan hồn. Chứ trên tổng thể thì cắm đầu chạy cũng vô cùng hên xui, nếu như bị oán hồn nhảy chiều chặn đầu hoặc chui ra từ trong cơ thể thì chỉ có nước ôm hận mà chết thôi! Đó cũng là lí do vì sao Gatrix ban nãy liên tục quấy rối không gian, để con ma không thể nhảy thẳng tới vị trí hắn đang đứng và xé tan xác hắn ra.

- Gọi cô trống không thì cũng thật là bất tiện! Hay là ta đặt cho cô một cái tên, cô thấy hài lòng thì sau này đó sẽ là tên của cô nhé?

- Cậu định đặt tên cho tôi sao? Nghe hay đấy, nói thử xem!

- ... Taara thì thế nào?

Cô nàng nghĩ nghĩ đôi chút, rồi nhảy cẫng lên!

- Được! Tôi có tên rồi! Tôi là Taara! Xin chào Gatrix, tôi là Taara!

Ha... ha...ha ha...! Gatrix cười gượng gạo trong lòng.