Bạo Chúa

Chương 238: Thăm dò tòa thành




Sau khi đã sắp xếp lại một số đồ đạc, Gatrix và Vera mỗi người vác một ba lô nhỏ đựng các loại thực phẩm trên lưng. Hành động này vừa làm trống bớt chiếc nhẫn không gian, vừa gia tăng tính độc lập của họ trong trường hợp cả hai bị lạc nhau.

Shazam có thể là một con rắn miệng phun toàn lời dối trá, nhưng họ cũng phải tính tới tình huống họ bước vào một khu vực không gian bị bẻ cong, dẫn tới mỗi người xuất hiện ở một địa điểm trong tòa thành.

Trong tình thế đó, Vera sẽ gặp nguy hiểm cực lớn, bởi cô không có cách nào nhận được tiếp tế từ Gatrix. Còn nếu họ chuẩn bị nhu yếu phẩm cho mỗi người trong một túi hành lý riêng thì ít nhất cả hai cũng có cơ hội cầm cự cho tới khi tìm được nhau.

Tuy rằng hành động này cũng sẽ tạo ra rủi ro nhất định, bởi giờ bọn họ lại còn phải mang theo một túi đồ vướng víu trên lưng. Chiến đấu hỗn loạn, rất có thể túi đồ này sẽ bị xé nát, gây hư hỏng cho đồ vật bên trong. Cái này chẳng có cách nào khắc phục cả, nhìn tình hình thực tế mà tính toán thôi.

- Này lão già, nếu như thật sự có thêm người sống sót chạy được tới nơi này, thì nhớ nói với họ phương án của chúng tôi. Trong trường hợp chúng tôi chết dọc đường, thì ít nhất họ cũng biết một phương hướng để suy nghĩ. Còn nếu họ có thể giải quyết được triệt để vấn đề này thì quá tốt rồi!

- Ta sẽ! Nguyện nữ thần chúc phúc hai vị!

Gatrix không quay đầu lại, giơ bàn tay phải lên vẫy vẫy thay cho lời chào tạm biệt. Họ chọn một cánh cổng nằm ở phía bên tường, rồi rất nhanh biến mất vào màn đêm thăm thẳm. Ngay sau đó, cánh cửa đóng sầm lại, và chỉ còn linh hồn của Shazam đứng cô độc trong đại sảnh rộng lớn này.

Như đã nói, tòa thành này có bốn tầng cả thảy, tuy nhiên đại sảnh chỉ cho phép bọn họ tiếp cận tầng hai là tối đa. Để có thể tiến lên tiếp tầng ba và tầng bốn thì họ cần phải đi qua một trong ba chiếc cầu thang chính nối liền cả bốn tầng.

Kết cấu của Tòa thành cổ này khá đơn giản, bởi Shazam là một học giả chứ không phải là một nhà yêu nghệ thuật. Bao bên ngoài tòa thành là lớp tường dày, cao chót vót, với nhiều hàng cửa sổ để đón ánh nắng vào trong thành.

Phía bên trong tòa thành, Shazam sử dụng kết cấu hình hộp rỗng, với khoảng giữa của tòa thành là sân rộng, trồng nhiều cây cối, động vật, kiêm sân tập luyện cho những người hầu trong nhà. Khoảng sân đó chiếm khoảng sáu phần mười thể tích bên trong tòa thành, phần còn lại là từng dãy hành lang với phòng ở nằm san sát nhau.

Riêng toàn bộ tầng bốn là phòng thí nghiệm của Shazam, không có kẻ hầu người hạ nào được phép sinh hoạt trên đó. Họ chỉ có quyền dọn dẹp, phục vụ chủ nhân mình rồi phải mau chóng lùi đi, bởi những thí nghiệm của Shazam có những lúc cực kì nguy hiểm, phàm nhân khó có thể chịu đựng được.

Nếu nhìn vào bản thiết kế này, thì đúng vậy, Shazam không xây một sảnh yến hội nào! Trên thực tế, chẳng có mấy phương tiện giải trí ở đây, bởi như đã nói, mục đích của Shazam khi xây nên tòa thành bảo này để là nghiên cứu, không phải để hưởng thụ.

Chính ra những ngày đầu tiên thì tòa thành này còn đơn điệu hơn nữa kìa! Khoảng sân ban đầu là khu thử phép thuật, và số lượng phòng riêng cho người hầu cũng không có luôn! Chỉ khi ông ta mang về càng lúc càng nhiều người, thì kiến trúc mới dần hoàn thiện.

Gatrix thò tay, chạm lên trên tường. Bóng tối không có tư cách làm tổn thương hắn, ít nhất là thứ bóng tối của đám sinh vật cấp thấp này! Những ngón tay của Gatrix xuyên qua lớp sinh thể màu đen, khiến cho găng tay của hắn bị ăn mòn ngay lập tức.

Những chất nhầy màu đen trên tường này có cảm giác âm ấm, tanh tưởi, nhơn nhớt, Chúng giống như dịch thể tiết ra từ một tồn tại nào vậy. Nếu không phải vì Vera ngăn cản thì Gatrix đã thử liếm một chút rồi! Cũng chẳng mất gì đúng không?

- Anh nghĩ gì về những lời Shazam nói? Về tất cả mọi chuyện?

- Anh nghĩ rằng chúng ta còn quá sớm để có thể kết luận điều gì!

Gatrix trả lời như không nói, đồng thời lấy tay gõ gõ lên đầu. Trong cái nhìn "ồ em hiểu rồi" của Vera, hắn dội ngay một gáo nước lạnh.

- Anh không thể ngủ được, nên nếu có cần nghỉ ngơi, em cứ nghỉ đi, để anh gác cho.

Khả năng nghe ẩn ý của Vera đã tăng lên đáng kể tính từ lần đầu họ gặp nhau. Khi Gatrix nói vậy, có nghĩ là hắn muốn nhắc cô họ sẽ không thể gặp nhau trong giấc mơ được nữa, ít nhất là lúc này!

- Tại sao? Anh cũng cần phải nghỉ ngơi chứ?

Cô thấy Gatrix giơ tay, ra hiệu cho cuộc nói chuyện dừng ở đây. Dù rất bực, nhưng Vera vẫn biết lúc nào nên câm mồm và lúc nào không. Hiện tại họ vẫn đang có thể bị kẻ chủ mưu quan sát, nếu lộ ra bất cứ dấu hiệu gì sẽ chỉ khiến tình thế của họ thêm nguy hiểm hơn mà thôi.

Hơn nữa... có vẻ như Gatrix không dừng cô lại chỉ vì suy nghĩ đơn giản đó! Như đã mô tả từ trước, sau khi tiến vào hành lang, hai người bọn họ sẽ băng qua một dãy hành lang dài với nhiều gian phòng xếp san sát nhau. Đối diện với chúng là từng hàng cửa sổ, được ốp kính và có chấn song ngăn nhảy ra ngoài đàng hoàng.

Và hiện tại, từ phía bên ngoài tòa thành, có một thứ gì đó đang bám bên ngoài cửa sổ!

Nó có hình dạng một người phụ nữ, căn cứ vào cái váy trắng bẩn thỉu rách rưới đang mặc trên người. Mái tóc của cô ta rủ lòa xòa trên mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt đỏ rực sáng lòe lòe. Tay chân của cô ta dài và khô quắt một cách bất thường, đấy là còn chưa tính tới chuyện những ngón tay của cô ta cũng vô cùng sắc nhọn.

Theo bản năng, Vera lập tức thò tay tóm chặt lấy cây gậy phép, song Gatrix đã giơ tay cản cô lại.

- Cứ từ từ! Nó không vào được trong đây đâu!

Nói xong, Gatrix tiến tới gần chiếc cửa sổ. Khi thấy Gatrix động đậy, con quỷ - tạm gọi là vậy lập tức nhảy loạn xạ cả lên, tay chân đấm bùm bụp lên trên cửa sổ, giống như thể rất muốn xông vào vậy! Thế nhưng dù nó có cố gắng thế nào, khung cửa kính tưởng chừng như mong manh ấn cái là vỡ đó lại vững chãi tựa một ngọn núi vậy.

- Làm thế nào mà...

- Suỵt! Đừng hỏi!

Gatrix đưa ngón tay lên suỵt khẽ một lần nữa. Như mọi khi, thì đây là một chuyện hết sức bình thường, Vera hoàn toàn không để trong lòng. Không hiểu sao hôm nay bỗng dưng cô lại thấy buồn man mác trong lòng! Kết hợp với nhiều chuyện khác đã xảy ra trước đó nữa, khiến tâm trạng của Vera trở nên ủ dột nhanh chóng.

Chỉ đáng tiếc Gatrix không nhìn được biểu cảm của Vera lúc này, bởi hắn đang mải chơi đùa với con quỷ ngoài cửa sổ. Hắn đi sang chiều nào, thì con quỷ nhảy theo đường đó, giống như một con cá trong bể, nỗ lực trong tuyệt vọng để đớp được miếng mồi bên ngoài thành bể vậy.

Gatrix có thể tự tin đến vậy là bởi hắn hiểu nguyên lý hoạt động của các thế giới. Gatrix khẳng định bọn họ đang ở một thế giới khác, độc lập và liền kề với bình nguyên tử vong ngoài kia. Thế nên dù trên biểu hiện, con quỷ này đang ở ngay bên ngoài cửa sổ, có điều khoảng cách giữa hai giới, nếu như không tìm được đúng cửa, thì đừng có mơ vượt qua được!

Đột nhiên từ bên trong một căn phòng, cánh cửa bỗng nhiên mở tung. Một con quái vật xồ ra, húc những mảnh vỡ của chiếc cửa bắn tung tóe lên tường. Trông nó giống như một người trần truồng vừa chịu một đợt tra tấn nào đó vậy, với phần đầu bị chặt cụt, máu vẫn còn nhỏ tong tỏng trên cổ.

Con quái vật mài mài móng vuốt xuống sàn, rồi chạy phầm phập về phía họ! Ngay tức khắc, một hình bóng bay vọt lên từ phía sau lưng Gatrix. Con quái vật đã đánh thức Vera khỏi những cảm xúc tiêu cực, để cô chìm trong một cảm xúc mới: Giận dữ.

- Khoan đã Vera!

Gatrix hô lên, ngăn cản Vera tấn công nhưng không kịp! Họ hoàn toàn có thể thăm dò nó bằng một ít phép thuật tiêu hao thấp, chứ đâu nhất thiết phải đánh trực diện sớm như thế! Vera bỏ ngoài tai lời của Gatrix, đón đánh lấy con quái vật.

Cô ngồi thụp xuống, phanh bản thân lại bằng cả chân lẫn chiếc gậy. Tiếp sau đó, Vera nhấc đầu đang cắm dưới đất của cây gậy lên, mang theo cả con quái vật cụt đầu, vụt mạnh nó ra phía đằng sau lưng. Lực đánh xuống của chiếc gậy, lẫn phản lực của mặt đất khiến máu phun tung tóe ra từ cổ của nó.

Gatrix lắc đầu, triệu hồi ra một quả cầu lửa, nhảy vào tham chiến. Vera đang biểu hiện ra rất lạ, đặc biệt là sau khi huyết thống mất khống chế. Gatrix khẽ rủa thầm trong lòng. Hắn có quá nhiều chuyện cần phải làm, song tình thế không hề cho phép.

Họ giải quyết con quái vật rất nhanh - nó quá yếu đối với Vera lúc này. Trong quá trình vật lộn, Gatrix ước chừng có lẽ hắn sẽ cần một chút thời gian nhỏ, nhưng cũng sẽ không gặp nguy hiểm nếu như phải đối mặt với một khác tương đương thế này.

Lũ quái vật này không có điểm yếu cụ thể, hoặc là cắt nát chúng ra thành trăm mảnh, hoặc là tìm được lõi hạch tâm của chúng và đánh nát thì mới có thể tiêu diệt được. Chúng khá giống bầy xác sống ngoài kia, có điều là phiên bản nâng cấp hơn một chút.

Cả hai bọn họ cúi nhìn đống bầy nhầy đã từng là con quái vật, rồi ngước lên nhìn nhau.

- Cũng không khó lắm nhỉ?

- Ừm!

Gatrix chỉ vào căn phỏng không cửa mà con quái vật vừa xông ra từ đó.

- Em có muốn vào xem một chút không?

- Cũng được! Em sẽ đứng ở ngoài cửa, phòng khi có thêm thứ này chạy ra từ ngoài hành lang.

Gatrix gật nhẹ, rồi bước vào trong căn phòng. Mọi thứ đã trở nên đổ nát, mục rữa, hỗn loạn không thể tả. Gatrix chỉ có thể dùng óc tưởng tượng để phán đoán trong căn phòng này đã từng có một chiếc giường, một tủ quần áo, một chiếc bàn nhỏ để đầu giường.