Bạo Chúa

Chương 231: Phần thưởng và nhiệm vụ




- Tạm thời bỏ qua những định nghĩa phức tạp về thế giới đi, bây giờ việc của bọn ta là tiến tới bốn ngọn tháp, phá giải phong ấn, rồi chui vào một thế giới còn hung hiểm hơn cả hiện tại, phá giải bức tường bao quanh để thoát đi có đúng không?

Shazam gật nhẹ đầu.

- Đúng như vậy!

- Có cái cục cứt!

Gatrix văng tục, đưa tay chỉ lên mặt Shazam.

- Đầu tiên, ông muốn bọn ta tin vào một giả thuyết còn chưa chắc đã được kiểm chứng. Nhỡ đâu xông vào đó xong mà bọn ta chẳng thấy phương pháp nào để hóa giải nan đề này cả, mà chỉ thấy một đống bẫy với quái vật chờ đợi thì sao?

- Cái này...

- Thứ hai, chẳng có lí do gì để bọn ta phải chui vào trong đó cả! Dù đây không hẳn là thế giới sự thực, nhưng ở đây non nước hữu tình, cái gì cũng có, coi như ở ẩn cũng đâu có sai? Tất cả những gì bọn ta cần làm là xuyên qua bình nguyên tử vong ngoài kia thôi.

Shazam im lặng một lúc. Thật ra không phải Gatrix muốn từ chối lời đề nghị của Shazam, mà hắn đang ra giá! Nếu như muốn người khác làm việc cho mình, được thôi, ngươi trả được giá bao nhiêu? Bọn ta là người mạo hiểm, chỉ nhận tiền không nhận mặt!

Nghĩ ngợi xong, Shazam mỉm cười. Ông ta chìa ra một ngón tay trước mặt cả hai.

- Về hai luận điểm này, ta xin được phản bác lại như sau. Đầu tiên, hai vị không thể nào xuyên ngược ra tầng bên ngoài! Một khi đã đi vào bên trong, thì trừ phi hóa giải được cấm chế của thế giới này, còn không thì hai vị vĩnh viễn sẽ kẹt lại nơi đây, giống như ta!

Shazam đưa tay ra chỉ đống vỏ đồ ăn thức uống còn vương vãi trên mặt đất.

- Hai vị có nhẫn không gian, nên có lẽ sẽ sống được lâu hơn một chút, chứ ta cảnh báo trước là ở tòa thành này chẳng còn thứ gì ăn được đâu!

Không để cho Gatrix phản bác, Shazam tiếp tục nói.

- Ta nghĩ chắc hai vị cũng đã hiểu không có cách nào rút lui kể từ khi bước vào bình nguyên tử vong rồi đúng không? Ta thì không biết thế giới tuyết trông như thế nào, chứ việc hai vị chiến đấu kiên cường thì ta không bỏ sót một hình ảnh nào.

Con cáo già này! Gatrix thầm nghĩ trong lòng, khi nhìn thấy ánh xảo quyệt lóe lên bên trong đôi mắt mờ mờ đó của Shazam. Lão thừa nhận có khả năng nhìn được những gì diễn ra ở chiến trường cổ, nhưng không hề nói có thể bao quát toàn bộ thế giới.

Gatrix không thể căn cứ vào đây để xác nhận Shazam là kẻ chủ mưu được. Hơn thế nữa, tất cả những gì Shazam nói đều đã được Gatrix kiểm chứng. Hắn thừa nhận, bọn họ không có cách nào quay ngược trở lại đầm lầy Shazam nữa, mà chỉ có thể tiếp tục tiến vào sâu hơn, để xem cái gì sẽ chờ đón họ ở cuối con đường mà thôi!

Và câu nói đó của Shazam còn cảnh cáo Gatrix, rằng lão biết những gì đã xảy ra sau khi huyết thống của Vera bị trấn áp. Gatrix có linh cảm, nếu như chuyện này mà vỡ lở ra thì sẽ rất tệ! Rất rất tệ! Thế nên hiện tại hắn không còn cách nào khác là cúi đầu lắng nghe Shazam.

Thông qua biểu hiện của Gatrix, Vera đã hiểu những lời lão Tiên nhân này nói là sự thật. Và hướng đi duy nhất của họ lúc này là phải tiếp tục tiến vào sâu hơn bên trong thế giới hình chiếu, hoặc lùng sục khắp tòa thành này xem có phải còn phương pháp nào khác không.

- Nếu như không thể trở ra khỏi thế giới này, thì đương nhiên, chìa khóa cấm chế phải nằm ở thế giới hiện tại hoặc bên trong nữa rồi đúng không? Hai vị có thể không tin ta, và tự đi tìm kiếm khắp tòa thành này, đó là quyền của hai người. Chỉ có điều kiểu gì thì các bạn cũng sẽ phải phá giải phong ấn để mở ra thế giới tận cùng mà thôi!

Shazam nhún vai, xòe hai bàn tay lên.

- Cứ cho là ông nói đúng đi, vậy thì ông có thể cho bọn ta được sự trợ giúp nào không? Đây là thành bảo của một Tiên nhân tích lũy mấy trăm năm tài sản, chẳng lẽ lại không có thứ gì giúp bọn ta tăng thêm sức mạnh?

- Ta là một học giả, hiển nhiên là ta sẽ không cố gắng sưu tầm những vật phẩm chết người rồi đúng không? Tuy nhiên nếu nói ta không có bất cứ vũ khí gì thì cũng không đúng, bởi đó là một thời đại vô cùng hỗn loạn. Dù muốn hay không thì ta cũng cần có khả năng tự bảo vệ mình trước. Chỉ tiếc là...

Gatrix nhướn mày. Đây mới là lúc con cáo già này nói ra mục đích thật sự của mình.

- Nếu như hai vị tiến vào trong thế giới tận cùng, thì phiền hai vị tìm kiếm tung tích linh hồn vợ của ta được không? Đối với hai người, chuyện này cũng chỉ là tiện tay mà thôi! Nếu như hai vị có thể tìm được cô ấy, ta sẽ tưởng thưởng xứng đáng.

Gatrix đưa tay lên gãi gãi cằm, suy nghĩ.

- Bọn ta từ chối!

- Hả?

- Đúng như ông nói, việc cứu vợ của ông đối với bọn ta chỉ là tiện tay, vì việc tiến vào thế giới tận cùng là chuyện không thể tránh khỏi. Thế nhưng vì lí do gì mà ông nghĩ bọn ta sẽ tìm được linh hồn cô ta? Chưa kể, vì lí do gì mà bọn ta phải mang linh hồn nàng ấy về cho ông để nhận phần thưởng?

Gatrix cười lớn.

- Ông không thấy mọi thứ đang diễn ra hơi ngược à? Đây không phải là một trò chơi, nơi người hùng làm nhiệm vụ, chiến đấu bưu đầu mẻ trán để rồi về nhận phần thưởng khiến anh ta mạnh hơn. Đây là cuộc sống, là thực tế! Nếu ông muốn bọn ta gia tăng tỷ lệ thành công thì nôn ngay cái món vũ khí đó ra đây!

Đối với một trò chơi, một câu chuyện, hay thậm chí là những nhiệm vụ bên ngoài kia, cơ chế làm trước - trả sau rất hợp lý. Nó như một cây củ cà rốt treo trước mõm con lừa, tạo ra động lực cho người mạo hiểm chiến đấu. Ngoài ra, nó còn giảm thiểu rủi ro người mạo hiểm ôm thưởng bỏ trốn, bùng kèo. Gì chứ những chuyện vô liêm sỉ như vậy thì họ làm thoải mái, hoàn toàn không có áp lực!

Tuy nhiên hoàn cảnh của Gatrix bây giờ cực kỳ khác! Căn cứ theo lời Shazam nói, rõ ràng họ đang kẹt trong một thế giới không có cách nào thoát ra được, và phương hướng duy nhất là tiến vào thế giới tận cùng để phá giải mê cục này. Như vậy khả năng Gatrix bỏ trốn hay từ chối thực hiện nhiệm vụ đã trở thành con số không.

Bọn họ buộc phải hoàn thành nhiệm vụ này nếu như còn muốn sống! Và đó là lí do Shazam nên trao đồ cho bọn họ trước, chứ không phải là treo chiếc bánh ngọt trước mặt họ như thế. Tất nhiên nói là một chuyện, lão Tiên nhân này có dám giao nó cho họ không lại là chuyện khác!

Chỉ thấy Shazam biểu lộ rất khó xử. Lão xoắn xuýt mất một hồi lâu rồi mới nói lên thành lời.

- Chuyện này... thật ra ta biết nó ở đâu, nhưng hiện tại...

Nói đến đây, Shazam lại thở dài. Lão chỉ về phía một cánh cửa.

- Vốn trước đây ta có thể đi khắp nơi bên trong toà thành này, nhưng tới một hôm, từ bên trong những phong ấn đó, một luồng năng lượng hắc ám đã thoát ra. Lúc đó ta đang lang thang bên trong toà thành, quan sát những con xác sống du đãng ngoài kia.

Shazam nhấc vạt áo lên - thật lạ khi linh hồn vẫn còn "quần áo", để lộ ra một mảng bụng đen ngòm! Vết thâm đang lan dần ra khắp toàn thân lão.

- Ta bị thứ năng lượng đó đánh trúng, và nó đang dần dần ô nhiễm linh hồn của ta. Vậy nên kể từ sau đó, ta chỉ dám quan sát nó từ xa, và ta phát hiện ra thứ năng lượng này đang ăn mòn thế giới kề cận này. Đồng thời, những nơi thế giới bị ăn mòn... chúng xuất hiện!

- Chúng?

- Ta không biết mô tả chúng như nào nữa! Chúng là những tồn tại vặn vẹo, ác ý, ghê tởm nhất mà ta từng biết. Ta không rõ những tà giáo đồ đã thực hiện thí nghiệm gì bên trong thế giới tận cùng, song có vẻ như nó đã để lại một hậu quả rất nghiêm trọng.

Shazam thả vạt áo xuống, lướt về phía một cánh cửa.

- Nguồn năng lượng này ăn mòn gần như toàn bộ cả tòa thành, chỉ còn lại mỗi đại sảnh này. Có điều sớm thôi, căn phòng này cũng sẽ thất thủ. Và rồi toàn thể thế giới hình chiếu cũng sẽ nằm gọn trong miệng của nguồn năng lượng này.

Gatrix đột ngột nắm lấy hai tay nắm cửa, kéo tung ra. Đập vào mặt hắn là một màn đêm thăm thẳm, chỉ có những tia sáng le lói hắt ra từ hàng dãy khung cửa sổ chạy dọc bên tường. Mùi thối xộc vào lỗ mũi cả hai, đem lại một cảm giác nhơn nhớt muốn nôn mửa khiến Gatrix không thể không tạm đóng cổng lại.

- Được rồi, đó quả là một ví dụ minh họa vô cùng trực quan!

Gatrix vừa ho khan vừa nói, nước mắt nước mũi đầm đìa. Thật may là hắn vẫn còn cái áo choàng để che, chứ biểu hiện của Vera thì thật sự không thể đẹp mắt hơn!

- Ta có một cây giáo, đã từng cùng ta chinh chiến không biết bao nhiêu năm rồi. Đích thân tộc Tiên bọn ta đã rèn ra nó, đồng thời chúc phúc cho nó bằng phép thuật, thế nên ta nghĩ chắc sức mạnh của nó cũng hợp khẩu vị của hai người rồi chứ? Dù sao cô bạn nhỏ của cậu cũng đánh đấm rất tốt, còn ta thì chỉ là một linh hồn, chẳng còn quan tâm những vật ngoài thân nữa!

Hàng do tộc Tiên xuất phẩm? Thứ này bét nhất phải là Sử thi, vớ vẩn lại lên tới Chí bảo thì đúng là vớ bẫm! Gatrix đảo mắt liên tục, thầm tính toán trong lòng.

- Tuy nhiên cây giáo đó hiện đang nằm trong phòng làm việc của ta, nằm ở tầng cao nhất ở ngọn tháp phía Tây. Năm ấy khi ta tàn sát tất cả mọi người xong, trái tim ta cũng đã chết. Thế nên ta khóa mình lại trong phòng làm việc, ôm xác của vợ ta và chờ cho cái chết phủ xuống. Nếu như không có gì thay đổi thì nó vẫn sẽ nằm ở vị trí đấy!

- Nếu như?

- Thì chả nếu như! Từ lúc năng lượng hắc ám lan ra đến giờ, ta có lên được căn phòng đó nữa đâu mà xác nhận! Tuy nhiên ta có thể khẳng định, lần cuối ta ghé qua căn buồng đó, cây giáo vẫn nằm nguyên vẹn ở đấy.