Bạo Chúa

Chương 223: Sói già và hổ non




Anh ta trần truộng như nhộng vậy, và đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ phận đó của đàn ông trưởng thành!

- Ngươi ý! Tại sao ngươi lại đè lên người ta? Mà ngươi có phải con quái vật ban nãy không?

Nói đến đây, gương mặt Jane chợt biến thành lạnh lẽo. Thanh kiếm thập tự trên tay cô lại bắt đầu tỏa ra những tia sáng chói lòa. Thấy vậy, người đàn ông bèn xua tay.

- Làm ơn hạ kiếm xuống! Tôi sai rồi, tôi xin lỗi vì đã lỡ xâm phạm cô. Nhưng tôi cũng xin cảm ơn, vì cô đã giúp tôi thoát khỏi trạng thái mất kiểm soát vừa rồi!

Jane cau mày, có điều vẫn giữ nguyên sự cảnh giác. Cô đã được dạy về sự gian xảo của lũ sinh vật bóng tối, hơn nữa kẻ này... lại còn là một tên biến thái nữa chứ! Khi thấy Jane không động thủ, người đàn ông bèn thở phào nhẹ nhõm, rồi ngồi khoanh chân xuống.

- Xin tự giới thiệu tên tôi là Cyrax, một nhà mạo hiểm kẹt trong cái nhiệm vụ chết tiệt này! Cô đến từ giáo hội, có phải là giáo hội đã cử người tới giải cứu chúng tôi không?

- Ta là Jane Audrey, nữ tu dòng thánh Gildur. Rất tiếc phải nói nhưng cứu hộ chưa tới đâu! Ta vào đây là có mục đích riêng. Và ngươi vẫn chưa nói cho ta ngươi có phải một sinh vật bóng đêm không?

Nữ tu sao? Cyrax cười khẩy. Gã đi qua đủ nhiều vùng để phân biệt được phục trang các nhân viên thần chức. Cái bộ váy màu đen với hoa văn kiểu này là đặc trưng của đội thẩm phán chứ đâu. Chỉ thêu viền màu bạc cho thấy cô ta chỉ mới thuộc dạng tép riu.

Bỗng dưng giáo hội cử một "tép riu" tiến vào thế giới rất có thể có thần linh tồn tại, thật trùng hợp phải không? Nếu như bọn họ không có âm mưu nào đó thì cứ chặt đầu gã đi! Nghĩ thì nghĩ vậy, song Cyrax vẫn tỏ ra rất hợp tác.

- Cô nhìn thấy cánh tay này chứ? Vài hôm trước, tôi bị một hạt giống bóng tối ký sinh trong cánh tay, và càng ngày nó càng lan tỏa ra mạnh. Cuối cùng nó chiếm đoạt thể xác của tôi, thật may là ban nãy cô đã đánh lui nó, trả lại ý thức cho tôi. Ơn này Cyrax sẽ mãi không quên!

Gã chìa ra cánh tay phải cho Jane thấy. Bỏ qua phần lí do nhảm nhí ban đầu, câu cuối cùng của Cyrax là đến từ tận đáy lòng. Nếu như không có Jane tồn tại, có lẽ giờ này gã vẫn còn là một con quái vật lang thang vô định trong Shazam, cho tới tận thế! Nghĩ lại mà kinh!

Jane nheo mắt, tập trung vào những hình họa chạy loằng ngoằng trên cánh tay lực lưỡng của Cyrax. Thật khó có thể tập trung khi nhìn vào một thân hình hoàn mỹ đến vậy! Tập trung nào con ngốc này! Mày đang nghĩ lung tung gì thế! Lại một lần nữa, mặt Jane đỏ ửng lên.

Phương pháp huấn luyện như khổ sai của giáo hội có lợi, đó là đám nhân viên của họ lớn lên đều mạnh hơn hẳn bình thường. Đổi lại, do phần lớn thời gian bọn họ chỉ học giáo lý với kỹ thuật chiến đấu, thế nên khó tránh khỏi thiếu hụt kinh nghiệm sống.

Ít nhất nếu đây là một nữ mạo hiểm gia thì cô nàng đã khen hàng của Cyrax ngon thế, có muốn đại chiến vài hiệp không!

- Được... được rồi, ta tạm tin những gì nhà ngươi nói! Mau mặc cái này vào, trông ghê chết đi được!

Vừa nói, cô nàng vừa ném một chiếc khăn choàng dự phòng trong nhẫn không gian cho Cyrax. Gã cười cười, cúi đầu cảm ơn, rồi cột chiếc khăn thành một cái khố. Jane khá ngạc nhiên với phong cách mặc này, song cô không hỏi gì thêm. Có lẽ đó là văn hóa của dân nơi đây chăng?

- Giờ đứng im đó, chìa tay phải ra, đúng rồi, như thế! Giữ nguyên như thế, để ta quan sát một chút!

Jane tiến lại gần một vài bước, có điều vẫn giữ khoảng cách an toàn với Cyrax. Đây cũng là lẽ thường tình, và nó mới đúng sự thật. Giữa nơi rừng thiêng nước độc này, một nam một nữ, lại vừa trải qua một trận chiến ác liệt, không cảnh giác lẫn nhau mới là lạ.

Cyrax thì vẫn có lý do để tin tưởng Jane sẽ không động thủ trước, bởi gã hiểu khá rõ đặc tính của đám thần quan này. Chúng luôn tin rằng nếu như một con cừu non lạc đường thật sự muốn quay đầu ăn năn, Chủ sẽ ra tay cứu giúp.

Đương nhiên, một phần nữa cũng nằm bởi việc gã đang có ngoại hình con người. Chứ nếu gã vẫn còn bị bóng tối điều khiển, thì lúc đó yêu thương của Chủ chính là Ánh sáng phán xét cháy bỏng chứ không phải là thái độ lạnh lẽo này nữa đâu.

- Thứ này... thật kỳ lạ! Ngươi nói rõ hơn thời điểm bị dính phải nó xem nào?

Jane đưa tay lên vân vê cằm, dán mắt vào cẳng tay Cyrax. Có một điều cô nàng không nhận ra, là bản thân đã tiến sát lại gần Cyrax lúc nào không hay. Có thể là do mị lực cá nhân, cũng có thể là do Cyrax không hề mang ý xấu nào, nên trong vô thức, Jane đã tự động tiến gần gã.

Cyrax cũng rất quân tử. Gã giữ nguyên cánh tay cho Jane ngắm nghía, sờ nắn mà không hề nhúc nhích một lần. Đừng nghĩ rằng việc giữ cánh tay lơ lửng là dễ, mà còn im như pho tượng nữa chứ! Không tin các bạn có thể thử xem, chỉ cần một phút thôi là đã sướng ngất người rồi!

- Trong một trận chiến với con ma thú báo đen! Lúc đó tôi vừa giết nó xong, thì từ bên trong họng nó, một hạt màu đen đen bắn ra, rơi lên cánh tay tôi. Tôi thì chủ quan, nghĩ là một dịch vị dạ dày nào đó của nó nên không quan tâm lắm, cho tới khi nó lan ra như thế này!

Cyrax biết nói dối càng nhiều càng để lại lắm sơ hở, nên gã chỉ mô tả rất hời hợt và sơ qua. Thấy vậy, Jane bèn ngước mắt lên nhìn gã, rồi giật bắn mình khi nhận ra cô cách Cyrax hơi bị gần quá rồi! Cô nàng lùi vài bước nhẹ nhàng, xoa xoa đôi tai đỏ lựng, rồi cúi gằm mặt nói.

- Thế xác con báo đó... anh có còn giữ không?

- Xác sao? Khó quá, lúc đó tôi săn để ăn mà! Xương và da của nó thì bị tôi bỏ lại đâu đó bên ngoài rìa đảo rồi!

Jane trầm ngâm rất lâu. Việc những hạt giống ma quỷ có thể ăn mòn loài người không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng cái thứ này... cô chưa từng thấy một thứ nào như thế này trong sách cả! Nó tràn ngập các loại quy luật rất màu nhiệm và... đẹp đẽ, nếu như Jane cần phải mô tả.

Cô có cảm giác, nếu như mình có thể hiểu được những chú văn này, thì cô sẽ đạt được một sức mạnh cực kì to lớn. Tuy nhiên nhìn vào biểu hiện của chúng, có vẻ như sức mạnh đó sẽ là sức mạnh bóng tối, hoàn toàn trái ngược với ánh sáng thần thánh của cô.

Nghĩ vậy, Jane bèn ném lòng tham ra sau đầu. Cô thu lại thái độ ngượng ngùng ban nãy, gật nhẹ đầu với Cyrax.

- Trường hợp của anh tôi đã biết, song hiện tại không có cách nào để cứu anh cả! Tôi còn có một nhiệm vụ quan trọng để làm. Anh có thể chờ ở đây, hoặc tìm cách nào đó tôi không rõ, cho tới khi tôi mở được kết giới của thần linh ra. Lúc đó thầy tôi sẽ cứu anh sau!

Cyrax nhạy cảm phát hiện ra một từ khóa bên trong lời thoái thác của Jane. Chẳng lẽ giáo hội cũng thừa nhận đây là nơi thần linh nghỉ lại? Nếu vậy thì số phận của đội Tự Do đang như sợi chỉ mành treo chuông rồi!

Ngay lập tức, Cyrax lộ ra một vẻ mặt khó xử!

- Cô gì ơi... à Jane đúng không? Tôi không biết nói sao, có điều nếu như không có cô ở đây, bóng tối lại phát tác xâm chiếm cả người tôi thì tôi phải làm thế nào?

- Tôi... rất xin lỗi! Nhưng tôi đang mang trong mình nhiệm vụ rất quan trọng, và nếu thành công thì anh cũng có thể thoát ra khỏi nơi đây được mà!

- Cô nói thế mà nghe được à? Chẳng phải Chủ dạy chúng ta phải biết yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau trong cảnh hoạn nạn sao? Cô là nhân viên thần chức, càng phải tuân theo lời dạy của thần chứ? Tôi cũng đâu có đòi hỏi nhiều, chỉ cần cô cho tôi phương pháp để kiềm chế thứ này lại thôi chứ có gì mà khó khăn thế?

Gương mặt Jane méo xệch đi, tay vặn xoắn vào nhau vô cùng bối rối. Cyrax nói đúng, trách nhiệm của cô là cứu giúp người gặp khốn khó, ấy vậy mà khi gặp phải tình huống đó thật, cô lại định từ chối không giúp.

Song cô thật sự có nhiệm vụ gấp mà! Bỗng dưng cô thấy nhớ thầy mình vô cùng! Hu hu thầy ơi, kẻ lạ mặt này đáng sợ quá!

Nhìn thấy biểu cảm như sắp khóc của Jane, Cyrax bèn cười thầm trong lòng. Gã ném ra lá bài tẩy cuối cùng.

- Tôi biết cô cũng có chuyện khó giải quyết, hay là thế này đi. Tôi có một người bạn, người này có khả năng giải quyết được cánh tay quái dị của tôi. Song hiện tại người đó đang tiến vào bên trong Tòa thành cổ rồi, còn tôi thì vì một ít xích mích nhỏ nên ở lại đây.

Nói đến cuối câu, giọng Cyrax không khỏi nhỏ đi vài phần. Tuy nhiên gã nhanh chóng nói tiếp.

- Vậy nên nếu như cô có bất cứ thứ gì, nước thánh, bùa chú, thánh giá, gì cũng được, thì làm ơn cho tôi mượn. Tôi chỉ cần kiềm chế được thứ bóng tối này cho tới khi gặp bạn mình thôi là đủ!

- Ồ, anh cũng có ý định tiến vào bên trong tòa thành đó sao? Tôi thấy anh cũng có vẻ mạnh, anh có muốn lập tổ đội tạm thời với tôi không? Tôi có một vài phương pháp có thể làm chậm sự lan tràn của thứ này lại được đó!

Cyrax dừng lại, đưa tay lên trước ngực.

- Tôi báo trước, tôi chỉ bán sức, không bán thân đâu nhé!

- Đi chết đi!

Đổi lại cho một câu đê tiện đó là Cyrax ăn nguyên một đạp vào mông! Thế nhưng cũng vì thế mà không khí giữa cả hai trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.

Thầy ơi, thầy nói con phải biết biến báo cho kịp tình hình. Hi vọng lần biến báo đầu tiên này của con là đúng! Mong Gildur nhân từ soi sáng cho con đường tương lai của con! Jane chắp hai tay, hướng mặt về phía mặt trời, thầm cầu nguyện trong lòng.