Bạo Chúa

Chương 214: Tà nhãn ma nữ




Drake đưa tay bóp lấy hai má bà chị mình, không cho cô nói tiếp. Veronica chỉ biết tức tối vung tay chân loạn xạ chứ chẳng thể nào ngăn cậu em bất kính "xâm phạm" thân thể được.

- Nói đi! Nói nhảm nữa đi! Chị thì yếu đuối chỗ nào, hả cái con khọm già này?

Drake cũng không kịp nói dứt câu, bởi nắm đấm của Veronica đã giộng thẳng lên bụng ông. Jane không rõ có phải cô thấy ảo giác không, nhưng rõ ràng cô thấy sóng chấn động bắn ra từ trung tâm nắm đấm!

- Thầy ơi, thầy không sao chứ?

Jane tái mặt, hốt hoảng chạy tới chỗ thầy mình. Cô vội vã nâng Drake dậy, vỗ vỗ lưng cho ông.

- Cô bé này là ai vậy?

Veronica đưa tay túm lấy cổ Jane, nâng cô lên dễ như bỡn. Cho dù với sức mạnh của một đấu sĩ cấp trung, Jane cũng chẳng thể nào gỡ được cánh tay trông có vẻ mảnh mai đó của Veronica ra! Và tới lúc này, cô mới bắt đầu liên hệ thầy mình với người đàn bà mà ông gọi là chị này.

- Được rồi, em chỉ đùa tí thôi, làm gì mà gắt thế! Thả con bé ra đi, chị hai!

- Yên! Đây là lần đầu mày mang con gái ra mắt chị mày, phải để chị xem con bé có bản lĩnh như nào chứ?

Veronica đáp lại, trong giọng đầy hào hứng phấn khích. Cô đưa tay trái lên, gạt hết mớ tóc vàng lòa xòa đang che trước mặt ra. Ban nãy Jane không quá chú ý tới gương mặt của người phụ nữ này, bởi đôi mắt của cô bị cặp "hung khí" căng ních trước ngực nàng ta hấp dẫn.

Thế nhưng khi Veronica gạt mái tóc che phủ trước mặt ra, ngay lập tức Jane nghẹt thở! Chị của Drake sở hữu một vẻ đẹp chỉ có thể dùng một từ là thoát tục! Nếu cơ thể Veronica như sản phẩm của ma quỷ, tràn ngập dục vọng, thì gương mặt cô lại cao quý, thánh khiết như thần linh, tới mức linh hồn Veronica gần như muốn quỳ xuống và cúng bái!

Tuy nhiên điểm đặc biệt của cô lại không nằm ở gương mặt - vốn đã nhỉnh hơn cả Vera, Ashley nửa bước! Nó nằm ở cặp mắt của cô, một đôi mắt có màu hổ phách chẻ dọc ở giữa! Chỉ cần nhìn vào đôi mắt Veronica, Jane có cảm giác toàn bộ linh hồn đang bị kéo tuột ra khỏi hốc mắt mình, nuốt chửng vào khe nứt sâu hoắm nằm giữa con ngươi màu hổ phách đó!

- Đủ rồi, đừng có dọa con bé!

Drake đã đứng dậy từ bao giờ, lấy hai tay xõa xóa tóc xuống, che đi vẻ đẹp đủ khiến trời đất đổi màu của bà chị mình. Hơn ai hết, Drake hiểu rõ cô chị hai của mình có sức sát thương lớn tới đâu chỉ bằng gương mặt này, và đó còn chưa phải là toàn bộ vũ khí của cô.

- Xì! Đệ tử của em à?

Veronica buông Jane ra, để cho cô bé ngã nhào trên mặt đất. Ngay lập tức, Jane nhào vào trong lòng Drake khóc lớn.

- Hu hu, thầy ơi! Con sợ quá! Con sợ!

- Được rồi! Không sao! Không sao đâu! Veronica thích trêu đùa hơi quá thôi! Không cần phải khóc đâu con!

Phải mất một lúc, cô bé mới có thể hoàn lại hồn phách. Đó là cảm giác sợ hãi man mác khi linh hồn phải đối mặt với một hiện tượng không có cách nào lí giải. Có thể nói, sự tồn tại của Veronica đã chạm tới giới hạn mà người thường có thể hiểu được!

Hay nói cách khác, một hiền giả!

- Bà... à không cô... à xin lỗi, là chị! Chị thật sự là Veronica Tà nhãn ma nữ sao?

Tội nghiệp Jane! Cô bé run rẩy như bé thỏ non, liên tục đổi giọng theo mỗi cái nghếch cằm của Veronica, cho tới khi cô ta hài lòng mới thôi. Veronica nở một nụ cười, để lộ hai hàm răng trắng bóc.

- Chị thích con bé rồi đó! Rất hiểu chuyện! Đúng vậy, chị chính là Tà nhãn ma nữ, kẻ bị truy nã bởi giáo hội theo một trăm bảy mươi ba tội danh. Các hình phạt chị sẽ phải chịu khi rơi vào tay giáo hội đại khái có thể kể tới hỏa thiêu, lăng trì, hòm gai trinh nữ, ngũ mã phanh thây, vạn trùng cắn nuốt... Còn hình phạt nào dã man hơn nữa không nhỉ?

Veronica liệt kê ra những hình phạt thảm khốc bậc nhất của giáo hội bằng chất giọng tỉnh bơ, khiến Jane không khỏi lạnh hết cả sống lưng!

- Đừng quên ngồi lên quả lê trinh tiết, vì quá dâm đãng!

- Ha ha, rất hài hước, oắt con! Chị mày vẫn còn nguyên tem đấy nhé!

Veronica vòng tay, kẹp lấy cổ cậu em trai, dùng đầu khớp ngón tay xoáy liên tục lên đỉnh đầu Drake, khiến ông ta la oai oái. Jane nhìn hai người bọn họ tấu hài một lúc, rồi đột nhiên bật cười!

- Thật tốt quá! Không ngờ thầy vẫn còn có một người khác để có thể cười như thế này!

Cả Veronica lẫn Drake đều ngừng lại một cách đột ngột! Không khí u ám bỗng nhiên bao trùm lên cả cánh rừng, và Jane thì vô cùng bối rối! Chẳng nhẽ cô đã nói sai điều gì sao?

Drake vòng tay, ôm lấy eo chị mình, tì má lên eo của Veronica. Ông cất giọng trầm trầm buồn buồn.

- Con nói đúng! Con và Veronica là hai người cuối cùng còn có thể để ta gọi là người thân...

Veronica lặng thinh. Cô đưa tay, vuốt ve mái tóc dài bù xù của người em trai do vật lộn ban nãy, trìu mến thốt lên.

- Nhớ ngày ấy, em cũng hay làm nũng chị như thế này! Còn chị cả...

- Đúng rồi! Em tí nữa thì quên mất chuyện chính!

Drake đột nhiên ngồi phắt dậy, trong mắt tràn ngập lửa cháy. Ông túm lấy hai vai của Veronica, hô lớn.

- Shazam có biến rồi!

- Chừng nào?

- Nó xuất hiện lại rồi!

Drake nhấn rất mạnh vào chữ "nó", với tất cả sức lực và sự căm thù. Nghe đến đây, vẻ cà lơ phất phơ của Veronica cũng lập tức tan biến! Thay vào đó, Jane chỉ thấy một bầu không khí vô cùng xơ xác và nguy hiểm bao quanh Tà nhãn ma nữ!

- Tuyệt vời! Thật không thể tin được! Cuối cùng chị cũng đã chờ được đến ngày này! Hai đứa vào nhà mau! Chúng ta sẽ khởi hành tới Shazam, ngay bây giờ!

Không để cho Drake hay Jane phản đối, Veronica đã lao phắt vào bên trong ngôi nhà. Drake quay lại nhìn Jane, trong mắt tràn đầy ái ngại!

- Vào đi, chúng ta sẽ kể cho con nghe một câu chuyện! Con sẽ hiểu lý do vì sao mà ta lại nhận nhiệm vụ này, dù biết đó là một cái bẫy tử vong. Và con cũng sẽ biết vì sao Veronica lại cuồng nhiệt đến thế!

Nói xong, ông vỗ nhẹ lên lưng Jane, đẩy cô bé tiến vào trong ngôi nhà một chân. Khi cánh cửa đóng sầm lại đằng sau lưng họ, ngôi nhà lại một lần nữa "đứng" đậy. Nó bắt đầu nhảy từng bước, từng bước ra khỏi khu đầm lầy.

Cảnh tượng này nhìn trông rất buồn cười, nhưng với những thứ đứng trong tầm ảnh hưởng khi ngôi nhà tiếp đất thì đó còn hơn cả một thảm họa! Cái chân gà khổng lồ đó mỗi lần nhún là một lần đi xa hàng chục dặm đường, và để làm được điều đó thì năng lượng nó giải phóng ra không hề nhỏ chút nào!

Trong lúc ngôi nhà chân gà đang mải mê gieo rắc tai họa trên con đường hướng về khu đầm lầy hẻo lánh Shazam, thì Jane đang ngồi im trên ghế, lắng nghe câu chuyện của Drake. Ông nhấc chiếc tách trà nóng đặt trên bàn gỗ, nhấp một ngụm cho dịu lại cổ họng khô khốc.

Khá là thú vị khi ngôi nhà này đang nhảy tưng tưng, mà đồ đạc bên trong lại chẳng hề chịu ảnh hưởng chút nào. Trên thực tế, nếu như không phải khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang xáo trộn liên tục, thì Jane thậm chí còn không biết ngôi nhà đang di chuyển luôn!

Veronica kéo chiếc rèm cửa sổ lại, miệng làu bàu.

- Vẫn chưa có cách nào xử lý được cái vụ khung cảnh này! Nhìn mà muốn phát ói!

Jane thầm cảm ơn người phụ nữ trước mắt. Cô vừa ngại vừa sợ, không dám nói rằng việc nhìn thấy hình ảnh cứ nhào lộn đó thật sự khiến dạ dày cô sôi trào. Nếu như không phải Jane dùng sức mạnh đè ép lại nơi lồng ngực, thì có lẽ cô đã nôn hết tất cả những gì trong dạ dày ra rồi!

- Con đã hiểu bản chất của nhiệm vụ này rồi chứ? Thứ bọn ta cần không phải là con thành công tranh đoạt cái gì đó bên trong Shazam. Bọn ta cần con sống, và mở cái kết giới đó ra là được. Phần còn lại, ta và bác Veronica sẽ liên thủ giải quyết.

- Là chị! Nghe bác mà chị mày thấy bản thân già đi cả trăm tuổi!

Drake bạnh hàm, như thể muốn thốt ra một câu gì đó trong cổ họng, nhưng rồi cuối cùng ông đành nuốt nó xuống. Veronica luôn là một người tùy hứng và kì quái, trái ngược hoàn toàn với sự kỷ luật của ông ta!

- Vậy nên hôm nay em đến đây là để xin chị mày một ít món đồ chơi nho nhỏ cho cô cháu gái đáng yêu này đúng không?

Veronica tựa lưng vào thành bếp, nhìn hai thầy trò. Jane có thể thấy đôi mắt của cô nàng sáng lòe lòe, ẩn ẩn hiện hiện bên dưới mớ tóc mái che trước mặt! Cặp mắt đó ánh lên sự tham lam, giống như một con buôn nhìn thấy dê béo tiến vào quầy vậy!

- Được rồi, người khôn không nói tiếng lóng!

Drake thở dài, thả những tài liệu mà ông ta đã vơ vét ở chỗ Giáo hoàng ra. Veronica có thể chia sẻ mối thù chung với Drake, song nghề nghiệp của cô là một thầy tế, hay bà đồng, rất cần những tài liệu như thế này để chế tạo vật phẩm.

Tất nhiên nếu như thật sự cần, Veronica tuyệt đối sẽ cho Drake những món đồ mà cô chế ra, không cần phải trả bất cứ cái giá nào. Song Drake hiểu rằng những vật phẩm đó chính là chiến lực của chị mình. Với mỗi món đồ ông cầm đi, Veronica sẽ suy yếu đi một phần.

Và Drake tuyệt đối không thể để Veronica chịu nguy hiểm! Ông chỉ còn có cô là người thân máu mủ duy nhất. Bộ tộc của ông đã chết phần lớn sau đại thảm họa, rồi diệt dần diệt mòn theo dòng chảy thời gian mất rồi.

Nói cách khác, Veronica và Drake là hai tồn tại cuối cùng của một tộc người sắp tuyệt chủng. Và điều khốn khổ hơn là không ai trong bọn họ còn khả năng lưu giữ hậu duệ được nữa! Chính vì thế, dù biết rằng hành động của mình chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, Drake vẫn phải yêu cầu Giáo hoàng cung cấp tài liệu cho mình.

Bởi ông biết, từ những thứ này, Veronica có thể tạo nên thêm càng nhiều những món đồ tự bảo vệ cũng như chiến đấu với kẻ địch.