Bạo Chúa

Chương 150: Trưởng thành




- Sao anh cứ vừa đi vừa ngoái lại phía sau thế?

- À đấy, để anh kể cho em chuyện anh đã gặp đêm hôm qua!

Gatrix và Vera đang lái chiếc xe ngựa đạp trên một con đường mòn uốn lượn quanh những ngọn đồi. Đường đi rất xấu, yêu cầu trình độ người điều khiển cực cao, hoặc cả chiếc xe ngựa sẽ lăn lông lốc xuống dưới kia như chơi!

Với trình độ hiện tại của cả hai, việc xe ngựa đổ không phải là một điều gì quá nguy hiểm, thế nhưng chiếc xe ngựa này có giá trị bất kể là vật chất hay tinh thần đều rất lớn đối với họ!

Nhân tiện, xe ngựa không thể cho vào trong vật phẩm không gian nhanh được. Nguyên lý của vật phẩm không gian là tạo ra một cổng kết nối vùng không gian phụ song song với thực tại.

Và với vật chất càng to lớn, thì thời gian chuyển đổi càng lâu. Hãy thử tưởng tượng hai bên đang chiến đấu, đột nhiên sĩ quan bên này vung tay một cái, một dàn chiến xa xuất hiện! Làm gì có thứ vô lý như thế!

Cho nên nói chính xác hơn là tốc độ hút vật chật vào không gian song song phụ thuộc vào sức níu của không gian đó đối với vật chất! Diễn giải đơn giản thì một vật kể cả khi đứng yên thì vẫn chịu tác động của trọng lực - cũng là một loại lực níu kéo của không gian thực tại.

Lực này càng lớn thì tốc độ thu vào nhẫn không gian càng lâu, hay "càng nặng càng khó nhét vào nhẫn". Trên thực tế, chưa có bất cứ vật phẩm không gian nào đủ sức để hút một vật nặng cỡ xe ngựa cả, cho dù không gian của nó có thể lớn hơn rất nhiều lần!

Đương nhiên, nếu xẻ chiếc xe ngựa ra làm nhiều phần thì thoải mái!

Ngoài ra, nguyên lý lực níu này cũng giải thích tại sao không thể dùng vật phẩm không gian để đánh cắp vật phẩm đang nắm trong tay người khác. Trừ phi lực tay người này quá yếu, còn không thì để một chiếc nhẫn có thể giật được thanh kiếm của đối thủ là điều hoang tưởng!

Chưa kể, việc cất chứa vật phẩm thì không tốn năng lượng, song quá trình hút hoặc nhả vật phẩm ra đều yêu cầu người sử dụng trả bằng năng lượng cả! Năng lượng không tự sinh ra và cũng không tự mất đi phải không?!

Gatrix nắm lấy dây cương, điều khiển con ngựa bước một cách chậm rãi qua đoạn đường cong khúc khuỷu, hời hợt như thể hắn đang cho ngựa đi trên đồng bằng vậy! Hắn đằng hắng, sắp xếp lại ngôn từ, sau đó ném ra một quả bom tạc đạn!

- Hôm qua anh đã cứu em khỏi bị hãm hiếp trong tương lai một lần, cứu thế giới khỏi một tên ma đầu một lần, và gặp... có lẽ là một ác ma!

Vera nhìn hắn trừng trừng, đầu óc đông cứng, cố gắng tiêu hóa những gì mà Gatrix vừa nói! Mất một lúc máu mới lên được não cô, và thiên ngôn vạn ngữ của Vera chỉ đọng lại được trong hai chữ!

- Cái gì?

- Hôm qua anh đã...

- Ngừng ngừng! Em không bảo anh nhắc lại câu vừa rồi! Em đang hỏi anh giải thích chúng cơ mà!

- Trời, ở cùng anh từng đó thời gian mà em vẫn chưa luyện được khả năng nghe nhạc hiệu đoán chương trình sao?

- Có trời mới hiểu được ý của anh!

Vera đưa tay bấu vào mạng sườn của Gatrix.

- Đêm qua khi chúng ta tách ra ý, anh đã tự nhủ với lòng không biết anh làm vậy là đúng hay sai nữa!

- Về chuyện đó sao, đêm qua em cũng đã nghĩ rất nhiều về nó!

Vera đưa mắt nhìn xuống bàn tay mình. Không ai có thể tưởng tượng một nắm tay nhỏ nhắn xinh xắn này lại đủ sức để đấm bay một con gấu!

- Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông cả! Vấn đề là tầm mắt của em, anh hiểu không? Khi em chỉ là một con bé lang thang, sống nhờ đồ ăn thừa và những giấc mơ ướt át của lũ trai trẻ, em suy nghĩ theo một phương thức đơn giản.

Vera ngả người ra phía sau, dựa lên chiếc gối đệm lưng, giang rộng hai tay như muốn bao cả bầu trời vào lòng.

- Khi em có sức mạnh... phương thức của em có thể thay đổi, nhưng mục tiêu của em vẫn như vậy! Em có nhiều lựa chọn hơn, và em thừa nhận, em có lạc lối! Cảm ơn vì đã nhắc nhở!

- Thú vị đấy! Nói tiếp đi!

- Em không biết cái gì là đúng, cái gì là sai, em chỉ quan tâm làm thế nào để đạt được mục tiêu của mình! Em muốn xây dựng một xã hội văn minh, nơi chúng ta không còn dùng luật rừng. Vậy nên không như con bé ngây thơ đã từng giận dỗi anh, em sẽ làm những điều cần thiết để đạt tới điều đó! Cho dù hai tay phải nhuốm bẩn!

Hai mắt Vera sáng quắc, tràn đầy quyết tâm. Gatrix mỉm cười, đặt tay lên mu bàn tay Vera.

- Không có sự lựa chọn nào là không phải trả giá cả! Anh không phải quan tòa, cả em cũng vậy! Nhưng để sửa một xã hội đang sai, thì chúng ta không thể chỉ dùng những cách đúng đắn! Sinh vật trí tuệ đa phần đều không muốn thay đổi, và mỗi khi có những thay đổi lớn, máu sẽ phải đổ!

Gatrix lặng thinh lắng nghe Vera nói. Sau đó hắn từ tốn lên tiếng.

- Nếu như trước mặt chúng ta có một toán cướp, em sẽ làm gì?

Vera hơi ngập ngừng, nhưng rồi sự tự tin tràn lên trong người cô!

- Đầu tiên, em sẽ cảnh báo bọn họ lui lại! Nếu như họ chấp thuận, không có vấn đề gì cả! Còn trong trường hợp bọn chúng cứng đầu... em sẽ giết tất cả!

Vera hít một hơi thật sâu, sau đó cố giữ cho giọng thật bình tĩnh để nói ra câu vừa rồi!

- Ồ?!

- Để cải tạo những kẻ đó cần có thời gian! Rất nhiều thời gian! Cần phải có người đưa họ trở về quê hương, dạy họ cách làm ăn đàng hoàng chân chính! Và rồi những người này sẽ nhìn ra được giá trị của sức lao động, cũng như hậu quả nếu như tái phạm! Tuy nhiên đó sẽ không phải là em! Để làm được điều này cần một lượng lớn nguồn nhân lực, còn em thì chỉ như hạt cát trong thế giới này thôi!

Đôi mắt của Gatrix lập lòe bên dưới lớp áo choàng.

- Vị thế của em không cho phép em dừng lại làm những điều nhỏ nhặt như vậy! Em sẽ phải là người đứng ở vị trí cao nhất, sau đó truyền đạt lại ý chí này của mình xuống người bên dưới. Chỉ có tập hợp sức mạnh của bọn họ, việc cải tạo mới có thể diễn ra tốt đẹp! Giáo viên, binh lính, quản ngục mới là công cụ để thay đổi thế giới ở quy mô nhỏ này. Họ chính là bánh xe, là trục quay. Còn em, em chỉ đơn giản là người lèo lái chiếc xe đi đúng hướng thôi!

Vera nói xong bài thuyết trình, trên gương mặt tràn ngập một màu hồng phấn khích, thậm chí còn có thể thấy mồ hôi rỉ ra trên trán, sống mũi và gáy cô nữa kìa! Bộ ngực cô phập phồng lên xuống vì nói quá dài, và cũng bởi sự hồi hộp khi chờ đợi Gatrix đưa ra phản hồi.

Con Goblin đột nhiên túm lấy hai bên tai Vera, kéo đầu cô lại phía trước. Hắn đặt lên môi Vera một nụ hôn, ướt át và gợi cảm vô cùng! Vera cảm thấy lưỡi của Gatrix xâm lược qua hai hàm răng của cô, cuốn lấy chiếc lưỡi hồng xinh xắn của cô, hòa quyện với nhau. Vera quá sợ hãi, bắn lui về phía sau, ngã lăn lông lốc vào trong phòng!

- Anh làm gì thế?

Vera quát lớn, trên mặt đỏ bừng bừng như thể sắp nặn ra máu được vậy! Tim của cô đập bang bang trong lồng ngực, còn đôi chân của cô cứ như thể muốn bay lên khỏi mặt đất lúc nào không hay!

Gatrix liếm môi, mỉm cười nham hiểm!

- Chào mừng đến với thế giới người lớn!

***

Trong lúc đôi tình nhân quái dị đang bận chim chuột nhau, thì phía sau họ, Cyrax đang chạy hùng hục đuổi theo! Chiếc xe đã khởi hành trước đó khá lâu, thế nên khoảng cách lúc đầu giữa cả hai là vô cùng lớn!

Tuy vậy, Cyrax tự tin rằng với tốc độ của một đấu sĩ cấp trung, cùng với việc Gatrix vô tình hay cố ý để lại những dấu vết dọc đường, rồi sẽ tới lúc hắn bắt kịp chiếc xe!

Thế rồi trời lại mưa!

Cyrax lạnh hết cả sống lưng khi nhìn thấy những đám mây đen nặng trĩu ùn ùn kéo tới! Mọi dấu vết đều trở nên vô nghĩa khi trời mưa, trừ phi hắn đã bám đủ gần chiếc xe! Vậy là gã khổng lồ chẳng kịp nghỉ ngơi gì, lại xỏ chân vào giày và chạy rầm rầm.

Mưa rơi! Lúc ban đầu, nó chỉ là vài hạt nặng, rơi lộp bộp lên thân hình cường tráng của Cyrax, nhưng rồi mưa ngày một lớn! Mưa thấm ướt mắt hắn, cay xè, trắng mù, khiến hắn không thể nhìn được đường nữa!

Đấu khí trong người hắn đã cạn kiệt sau hàng giờ đồng hồ truy đuổi, và Cyrax chẳng có thời gian để hồi phục! Cơn mưa nặng nề vắt kiệt từng chút sức lực trong cơ thể hắn, cho tới khi Cyrax cảm thấy chân tay rã rời, và hắn ngã phịch xuống phía trước!

Con đường vòng quanh đồi này thì không có gì để nói, bởi nó chỉ có một hướng, và những dấu vết đều đồng thanh nói lên chiếc xe đã đi qua đây. Vấn đề lớn nhất là sau khi xuống đồi, bọn họ có thể đi bất cứ đâu, còn dấu vết thì đã bị cơn mưa tẩy sạch!

Cyrax nằm yên dưới cơn mưa lạnh, khép mắt lại. Lại một lần nữa hắn thất bại! Tại sao mỗi lần hắn muốn làm điều đúng đắn, mọi thứ đều thành ra nát bét như này? Lần trước hắn muốn thanh minh, và bị Sophia đánh gục. Và lần này hắn bị cơn mưa quật ngã!

Có lẽ số phận của hắn là thất bại rồi! Trong đầu hắn toát lên hình ảnh về một chiếc chuồng thú hôi thối dặm đầy rơm, và mùi rượu nồng nặc khắp nơi. Cảm giác bỏ cuộc túm chặt lấy vai hắn, tìm cách kéo hắn ngược trở lại con đường cũ.

Cyrax nhớ tới đêm hôm qua, khi hắn và Gatrix đang ngồi dưới ánh trăng cao, bên bếp lửa hồng.

"Bởi tự cậu mới là người quyết định cậu là ai, thông qua những lựa chọn!".

- Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!

Cyrax gầm lên, trên gương mặt tràn đầy nước, cả nóng lẫn lạnh! Hai mắt hắn đỏ ngầu, còn ở vùng cổ thì mạch máu nổi phừng phừng hết cả lên!

- Đứng dậy! Tao ra lệnh cho mày, đứng dậy!

Bằng một ý chí thần kỳ, Cyrax nhấc được tấm thân nặng nề mệt mỏi lên, bò từng bước từng bước về phía trước!

- Lần này sẽ không! Lần này tao thà chết còn hơn bỏ cuộc! Cút đi!

Không hiểu là do ảo giác, hay một thứ ảo thể gì đó đã thật sự bị đánh tan, buông khỏi đôi vai Cyrax, mà hắn bỗng thấy cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Từ lóp ngóp bò, Cyrax dần dần tập tễnh đứng dậy được, tiến về phía trước. Một tay hắn ôm vết thương nơi eo - miệng vết thương đã lại rách do hắn hoạt động quá mạnh!

Dưới cơn mưa tầm tã ấy, có một lữ nhân người ướt như chuột lột, nhưng đôi mắt của anh ta thì rực sáng như hai ngọn đuốc trong đêm đen!