Bạo Chúa

Chương 144: Kể chuyện




Sự hỗn loạn chạy lung tung trong đôi mắt xanh biển của Cyrax, một thứ màu khá đặc thù và đem lại cho người sở hữu nó một khả năng cuốn hút đến kì lạ! Không tin sao, hãy thử nhìn vào một cặp mắt kiểu đó đi sẽ biết! Và tới tận lúc này, khi nhìn trực diện vào Cyrax, Tyren mới nhận ra người đàn ông trước mặt đã diễn khéo tới mức nào!

Tướng do tâm mà sinh, cũng do tâm mà mất! Cyrax luôn tỏa ra một thứ hào quang ngớ ngẩn, xuề xòa, khiến cho người ta khi nhìn vào hắn chỉ thấy một kẻ vai u thịt bắp, ngu si đần độn.

Không ai nhận ra được hình dáng thật sự của hắn, kể cả là cô, người đã sát cánh cùng hắn hơn một năm qua. Những đường nét trên gương mặt hắn cực kì hài hòa, và nếu như đặt một bộ tóc lên quả đầu trọc lốc đó, chẳng phải trông hắn sẽ rất giống một hoàng tử bạch mã mà cô hằng tưởng tượng sao?

Tyren và Cyrax cứ nhìn chằm chằm nhau, trong đầu họ xuất hiện đủ thứ suy nghĩ, bao nhiêu tâm tư tình cảm dành cho nhau, vậy mà cuối cùng chẳng ai thốt nên thành lời. Ôi những kẻ nhát gan, dù thể xác đã lớn, mà tâm hồn họ còn yếu đuối hơn cả lũ trẻ con!

Cyrax hét lớn, chém mạnh cây rìu xuống! Tyren nhắm tịt mắt, mím chặt miệng, quyết không phát ra thành tiếng, nín thở chờ đợi vận mệnh của mình. Cây rìu chẻ đứt không khí, tạo nên một tiếng gió rít ầm ầm, và chém mạnh xuống đất!

Malice điếng hồn, mồ hôi chảy ròng ròng nơi sống mũi, khi chiếc rìu chỉ cách mặt cô có một chút mà thôi! Nếu như nó xích vào thêm một chút nữa thì chiếc mũi nhỏ xinh của cô sẽ bị chặt đứt lìa luôn chứ chả chơi!

Cyrax tì người lên chiếc rìu, đưa tay ôm eo. Máu lại tiếp tục rỉ ra từ lớp quần áo, nhưng trái tim hắn mới thật sự là thứ đang nhỏ máu lúc này! Cyrax nhắm mắt, thốt ra đầy bất lực.

- Đưa hắn đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!

Tyren run run mở mắt ra. Cho dù cô có kiên cường dũng cảm tới đâu, trải nghiệm cảm giác cận tử cũng chẳng phải là một thứ gì đó tốt đẹp cho cam! Đặc biệt là khi cô chắc chắn thần chết đã lia lưỡi hái vào sát cổ cô rồi, nhưng nhờ Cyrax mà thần đã trượt tay! Cô lắp bắp lên tiếng.

- Cảm... cảm ơn!

- Cút!

Cyrax rú lên, trong lúc Tyren sợ hãi rút ra một con dao găm, vội vội vàng vàng cắt đứt dây trói cho Malice. Rồi hai cô gái quàng Jake qua vai, tập tễnh dìu anh ta bỏ đi. Cyrax nhìn đau đáu vào bóng lưng Tyren, cho tới khi cả ba người họ đã khuất bóng hoàn toàn, không thể nghe thấy tiếng lạo xạo của tán cây va vào nhau nữa. Hắn gục đầu xuống ngực, thì thào.

- Cho tới tận giây phút ấy, cô ấy vẫn không chịu mở lòng cho tôi!

- Về việc cô nàng là bán Tiên ấy hả?!

Gatrix chẳng thèm ngoái lại, tung một quả tạc đạn khiến Cyrax chết điếng! Hắn sững sờ ngoái lại.

- Tại sao cô biết?

- Hai điểm! Đầu tiên, ta đã từng tiếp xúc với đám tai dài, mùi của họ rất đặc trưng, nó thơm nhè nhẹ nhưng vô cùng quý phái, đúng là chủng tộc được thần linh yêu quý có khác. Thứ hai, cái trò vận sức bắn cung đó ta cũng gặp rồi, tất nhiên trong cả hai đặc điểm thì cô gái đó đều khá là yếu kém so với những gì ta gặp phải, vậy nên ta đoán cô nàng là con lai!

Cyrax thở dài, ngồi phịch xuống. Hắn nghiến răng nhổ mũi tên ra, vứt bừa xuống mặt đất.

- Tôi tình cờ phát hiện ra khi gặp cô ấy tắm trong một đêm trăng sáng, cũng đẹp như đêm nay vậy!

- À, huyết thống yếu tới mức phải có hoàn cảnh phù hợp mới kích hoạt nổi sao?

Gatrix nhún vai, ngó lơ ánh mắt căm tức của Cyrax vì bị ngắt lời.

- Cậu có biết vì sao cô gái ấy không chấp nhận cậu không?

- Vì cô ấy nghĩ không xứng đáng với tôi?

- Một phần là vậy! Ánh mắt cô nàng đó dành cho cậu, vừa có ngọn lửa đam mê, lại có mặc cảm tội lỗi quấn quanh. Cô ta đặt hình tượng cậu trong lòng quá cao, thế nên khi phản chiếu lại bản thân, cô ta xấu hổ!

Gatrix đưa tay chỉ về phía Cyrax.

- Phần còn lại, là bởi bản thân cậu cũng đâu có mở lòng với người ta!

- Nói láo, chỉ cần cô ấy hô một tiếng, tôi hoàn toàn có thể lao vào núi đao biển lửa!

- Vậy thì cậu có dám chia sẻ hết bí mật với cô ấy không? Không cần nhiều, cái mà cậu vẫn đau đáu trong lòng đó!

Cyrax cứng họng trước lời mỉa mai của kẻ lạ mặt! Cơn giận bốc lên khiến hắn cảm thấy có chút nóng mặt!

- Nói chuyện của tôi thế là đủ rồi! Cô là ai, rốt cuộc ở đây có mục đích gì?

- Ta đã nói rồi còn gì, ta đang chờ một người!

- Là ai?

- Cậu đó!

Câu trả lời của Gatrix khiến Cyrax chẳng biết đường nào mà lần. Hắn cảm thấy bối rối vô cùng.

- Là tôi? Chúng ta quen nhau sao?

- Không, nếu như vài phút trước thì cậu chưa phải là người ta đang chờ đợi! Nhưng giờ thì đúng rồi đó! Cảm giác như thế nào?

Cảm giác? Cảm giác gì chứ? Cyrax mệt mỏi nghĩ thầm trong lòng. Mất máu quá nhiều và nội thương khiến cho hai mí mắt của hắn chỉ trực díp lại, song Cyrax vẫn cố gắng liều mạng chống cự cơn buồn ngủ. Hắn không thể nằm xuống lúc này, quá nhiều thứ nguy hiểm đang rình rập gần hắn.

Cyrax móc trong ba lô ra một lọ thuốc màu đỏ, liệng về phía gã khổng lồ. Hắn đưa tay chộp gọn lấy, ngắm nhìn trong nghi hoặc.

- Uống đi, nó sẽ giúp cậu cảm thấy tốt hơn!

Cyrax dùng răng nhổ nút lọ ra, ngửi ngửi. Mùi thuốc rất dễ chịu, có vị ngòn ngọt, làm giảm đi đôi phần sự cảnh giác của hắn. Dù sao thì nếu Gatrix muốn giết hắn thì cũng chẳng cần chờ tới bây giờ.

Nghĩ vậy, Cyrax bèn đưa lọ lên dốc sạch xuống cuống họng. Hơi ấm lan tỏa ra ở những nơi chất thuốc đi qua, tụ tập ở vùng bụng của hắn, rồi đưa những chiếc xúc tu của nó về phía miệng vết thương của Cyrax.

Cơn mệt mỏi tan biến giúp Cyrax thanh tỉnh hơn đôi chút. Hắn nhìn kẻ lạ mặt đang nhìn hắn chằm chằm, ngẫm nghĩ đôi chút rồi nói.

- Đó là một trải nghiệm thật kì lạ! Rõ ràng tôi vô cùng căm hận bọn họ, vì đã phản bội mình. Nhưng khi tôi buông chiếc rìu, giống như tôi không phải buông mấy cân vũ khí, mà như ném bỏ cả một quả núi trên vai vậy... tôi không biết diễn tả nó như thế nào!

- Ta hiểu, ta hiểu mà! Đó là lí do ta chờ đợi cậu, Cyrax tha thứ! Bởi vì ta muốn xem, khi được lựa chọn, cậu sẽ chọn gì.

Cyrax không đáp. Hắn nhìn xuống mặt đất, suy nghĩ lung lắm. Cho tới khi hắn nhìn thấy một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt.

- Ta đã đi trên cả hai con đường, thù hận lẫn vị tha! Ta không dám chỉ cho cậu con đường nào là đúng đắn, bởi tự cậu mới là người quyết định cậu là ai, thông qua những lựa chọn!

Gatrix cúi xuống, đặt tay lên vai Cyrax an ủi. Thật lạ, cho dù gương mặt cả hai chỉ cách nhau có một khoảng không xa, song Cyrax không thể nhìn được bên dưới chiếc mũ choàng là thứ gì, rặt một màu đen kịt!

Gatrix đặt chiếc ba lô sau lưng xuống đất, lúi húi lấy ra mấy thứ. Một chiếc nồi kim loại, mấy gói giấy bọc những loại nguyên liệu sấy khô, và một bịch nước mới. Hắn rót nước vào nồi, trong lúc ngoắc tay điều khiển những cành cây khô bay từ sau những bụi cây ra, xếp thành một bếp lửa nhỏ. Gatrix châm lửa đun nước, thả một số các loại bột khô vào trong nước, rồi đậy nắp lại.

Con Goblin lại trải khăn, bày ra một số loại bánh trái. Có lẽ phải tới hai phần ba chiếc ba lô của hắn được dùng để đựng đồ ăn mất!

Cyrax ngồi im nhìn Gatrix làm tất cả những việc đó. Đôi mắt của gã dán vào ngọn lửa đỏ đang nhảy múa bập bùng trước mắt, sưởi ấm cho tâm hồn kiệt quệ và thể xác trống rỗng. Rồi gã mở miệng.

- Cô gái bên cạnh cô đâu? Vera ấy?!

Gatrix hơi dừng lại, rồi cầm lấy một chiếc bánh nhét vào trong miệng.

- Chúng ta đang tạm ly thân! Chuyện phức tạp lắm, tuy nhiên nếu cậu muốn nghe ta cũng có thể kể!

- Cô đang định tìm kiếm thành viên mới sao?

- Ồ không không! Ta chờ cậu, là bởi cậu là đồng hành với ta trên con đường khó khăn hơn. Khi chúng ta chịu đựng một điều phật ý, chúng ta tức giận. Càng tức giận, ta càng muốn trả thù, khiến đối thủ phải chịu đựng như cách chúng ta đã từng! Liệu có mấy ai có thể thật sự buông đao tha thứ được? Đó là một lựa chọn quá lý trí và khó khăn, trong khi chẳng ai muốn chọn cách khó khăn cả! Thật đáng buồn phải không, khi bản chất trả thù mới là thứ khiến chúng ta mất nhiều hơn được!

Gatrix nói xong, nhấc chiếc nồi lên, rót ra hai cốc trà nóng hôi hổi, rồi đưa cho Cyrax một cốc.

- Cô nói cô đã đi tới cuối của hai con đường. Cô đã từng trả thù thành công ai đó sao?

- Tất nhiên rồi! Kẻ thù của ta là hẳn một thế giới luôn! Với sức lực cá nhân của ta sẽ rất khó để làm được điều đấy...

- Rồi sao nữa?

Cyrax tò mò hỏi. Gã ôm lấy chiếc cốc, hưởng thụ hơi ấm xoa dịu hai bàn tay lạnh ngắt của mình.

- Vậy nên ta tới một thế giới khác, rút sạch tài nguyên của nó, để quay về trả thù thế giới ban đầu. Kết quả là hai thế giới cùng sụp đổ chỉ vì ta!

Mặc dù Gatrix dùng một tông giọng rất đều đều để trần thuật, có điều Cyrax hoàn toàn tưởng tượng ra được bao nhiêu mạng người, bao nhiêu nền văn minh đã sụp đổ trong cuộc viễn chinh đó. Gã dè dặt hỏi lại.

- Những chuyện này... không có thật chứ?

- Thật đáng tiếc nhóc Cyrax, nhưng chúng đều là sự thực! Phải đấy, ta chính là kẻ tàn ác đã hủy diệt hai thế giới chỉ vì dục vọng cá nhân của mình! Để rồi giờ đây ta kẹt trong thế giới này, cô độc và yếu đuối biết bao!

Vốn dĩ nếu như một kẻ khác kể câu chuyện này cho Cyrax, gã sẽ cười phá lên, cho rằng kẻ đó bị điên rồi. Nhưng với Gatrix, Cyrax lại cảm thấy đáng tin vô cùng! Là bởi phong thái tự tin, hay cách hành động đầy bí ẩn nhưng cuốn hút của cô ta khiến cho lớp phòng ngự tâm lý của gã bị hạ thấp?

- Được rồi, cứ cho là cô nói thật đi! Cảm giác lúc đó của cô như thế nào? Sau khi đã tự tay giết chết kẻ thù của mình ấy?

- Sự trống rỗng!

Gatrix nghiền ngẫm từng câu trước khi nhổ chúng ra, từng từ một.