Bạo Chúa

Chương 135: Gãy!




Cuối cùng thì mưa cũng bắt đầu rơi!

Không một tín hiệu báo trước, khi giọt mưa đầu tiên chạm đất, nó giống như người lính tiên phong trèo lên tường thành vậy! Muôn ngàn những anh em của nó lao ầm ầm từ trên trời xuống, đâm đồm độp lên sàn thi đấu, vỡ tan ra thành từng mảnh.

Người ta nháo nhác như ong vỡ tổ khắp quảng trường trước sự xâm lược bất ngờ này! Thế nhưng trên quảng trường trống rỗng này, họ sẽ tránh mưa vào đâu? Đám đông chạy tán loạn, cố gắng tìm một chỗ nào đó, quên rằng với mức độ mưa lớn như thế này thì hiện tại quần áo họ đã ướt sũng nước rồi.

Chỉ trong thoáng chốc, số người trên quảng trường đã vơi đi trông thấy! Khi sự hỗn loạn đã tản đi hết, thì những người ở lại đa phần là các đấu sĩ và một số nhỏ những thôn dân ham chơi chẳng ngại mưa rơi.

Các đấu sĩ yếu thì để mặc mưa chảy trên người, bởi thể chất của họ không thể nào bị cảm lạnh chỉ với từng này tác động được. Còn những tồn tại mạnh mẽ, hoặc quái dị thì có các cách khác nhau để tự bảo vệ cơ thể.

Ví dụ như gã đàn ông mặt mũi vô cùng bình thường bên cạnh Gatrix. Từ trên người ông ta tỏa ra một thứ năng lượng màu trắng nhàn nhạt, ngăn không cho nước mưa chạm vào người.

Tuy nhiên hiệu ứng thị giác của nó còn lâu mới sánh được với "ả pháp sư" đang nằm ngả ngớn trên ghế! Nước mưa rơi xuống đến gần Gatrix liền đổi hướng, chảy sang hai bên.

Sự khác biệt giữa Ramus và Gatrix ở chỗ, một bên chặn nước mưa - tức là hạt mưa sẽ vỡ ra. Còn bên kia điều hướng từng giọt mưa một, trình độ điều khiển của ai hơn ai chỉ dùng mắt thường cũng thấy rõ! Ramus liếc nhìn Gatrix đầy kiêng kỵ, hơi dịch sang bên cạnh một chút.

Nhưng Gatrix chẳng có thời gian mà chế giễu sự ngớ ngẩn của gã tuyển trạch. Sự chú ý của hắn giờ đang tập trung hoàn toàn lên trên sân đấu rồi!

...

Mưa tầm tã như chiếc vòi hoa sen, cuốn trôi đi máu, bùn đất, mồ hôi và nước mắt của cả hai tuyển thủ. Những giọt mưa bắn vào người họ, đau điếng, buốt giá, giống như một buổi hành hình bằng ném đá công khai không vậy.

Thế nhưng không một ai lùi bước! Cả Vera và Sophia đều hơi khom người, chuẩn bị sẵn sàng cho một hiệp giao chiến kế tiếp.

Người ta thấy nơi Sophia đứng, có một đóa hoa nước xoáy tròn, nở rộ thay cho thân hình của Sophia vừa biến mất. Vera chỉ kịp đưa cánh tay lên phòng ngự hai bên đầu, trước khi cú đá sấm sét của Sophia đập tới.

Thực chất lực của nó không mạnh đến như vậy, và Vera cũng đã cố tình bay người theo cú đá để giảm bớt lực va chạm, song dưới con mắt của dân ngoài nghề thì Sophia đã đá bay Vera một đoạn khá dài.

Trên cửa sổ những ngôi nhà xung quanh quảng trường, người ta đứng lố nhố, tựa lên chiếc khung gỗ, say mê nhìn hai vũ công múa những điệu múa đầy chết chóc mê hoặc. Họ rộ lên khi thấy Sophia đá ngã Vera, và vỗ tay cổ vũ khi thấy Vera lăn một vài vòng rồi tìm cách đứng dậy.

Lại một lần nữa, sự chuẩn bị của Gatrix đã phát huy tác dụng. Nước mưa thấm ướt hết quần áo của Sophia, làm nổi bật lên những đường cong lung linh của cô, có điều thứ thật sự đáng quan ngại là sức nặng và sức cản của một bộ quần áo ướt sũng.

Vera chẳng gấp bất cứ một trở ngại nào với việc đó, ngoại trừ mưa có làm tầm nhìn của cô bị ảnh hưởng đôi chút. Vera thấy Sophia chạy tới, lần này cô đã có thể nhìn rõ hơn cử động của đối phương rồi.

Tất nhiên Vera vẫn phòng thủ đầy tiêu cực! Cô cần phải ru ngủ đối thủ, để tìm một cơ hội...

- Với một cơ thể như vậy, nhóc cũng biết cảm giác khi sử dụng vũ khí thông thường đúng không?

Sophia cất lời, trong lúc vẫn đánh cho Vera không ngóc đầu lên được.

- Đối với chúng ta, một món vũ khí hiện giờ quá nhẹ! Chúng ta quá mạnh, trong khi tốc độ thì luôn có giới hạn. Thế nên nó tạo ra cảm giác hụt hẫng, giống như một người trưởng thành cầm chiếc lá cây để vung vẩy vậy!

Sophia vẫn tiếp tục màn độc thoại của mình. Không còn chiếc giày kìm hãm, đôi chân của cô càng trở nên nhẹ nhàng và linh hoạt hơn bao giờ hết. Dù Vera đã cố gắng phòng thủ, song số lần cô bị đá trúng những đòn đau điếng không phải là ít!

- Giống như cô bé có chiếc gậy bằng đá rất nặng đó, đôi giày Hermes của ta cũng rất nặng, rất đầm! Ta không phủ nhận mục đích chính của nó vẫn là để cắt, nếu không thì gắn dao làm gì! Có điều nó đủ nặng để ta sản sinh ra được nhiều lực hơn từ cú đá, mà không hi sinh quá nhiều tốc độ.

Sophia nhảy lên, đạp một cú song phi cước vào tay Vera, khiến cô ngã dúi dụi ra sau. Thay vì tiếp tục tấn công, Sophia dừng lại, nhìn trân trân vào Vera.

- Đôi giày đó có khối lượng nặng để phù hợp với ta khi sử dụng đấu khí, chứ không phải là trong trạng thái này! Thế nên khi bỏ nó ra, tốc độ của ta đã tăng hơn hẳn. Chắc là cô cũng cảm nhận được rồi chứ!

- Cô nói nhiều quá!

Vera nhổ ra một ngụm máu trong miệng, chống người đứng dậy. Cô dồn trọng tâm ra chân sau, khom nhẹ người như một con tôm, hai tay xòe ra phòng hờ trước mặt.

- Trẻ con ngày nay thật là...

Sophia lắc lắc đầu cảm thán, làm những giọt nước mưa bắn tung tóe khỏi mái tóc cô. Trải qua trận đấu kịch liệt, chiếc buộc tóc của cô đã bị rơi mất, làm cho mái tóc giờ thả lòa xòa khắp vai, lưng và ngực.

Nếu như Sophia với mái tóc búi cao đem lại cảm giác cao sang, kiêu ngạo, thì Sophia xõa tóc có chút gì đó... mềm mại và thân thiện hơn hẳn. Tất nhiên đó chỉ là ấn tượng về ngoại hình, bởi đôi mắt sắc bén của cô nàng cũng đủ để dọa đái những gã đàn ông có thần kinh yếu rồi!

Sophia lướt tới, xoay người một trăm tám mươi độ, co chân phải đạp mạnh về phía sau. Đây là một cú đá hậu thẳng chân, và lực của nó cực kì mạnh. Cho dù Vera có phòng thủ được thì những cú đánh này cũng sẽ khiến thể lực của cô hao hụt cực nhanh.

Và đây là thời điểm Vera chờ mãi!

Cô hơi trượt người qua trái, né đi cú đá. Tiếp đó, cô đè cả người lên lưng đối thủ, ép cho Sophia ngã sấp mặt xuống. Vốn trọng tâm của Sophia không dễ bị đẩy ngã đến như thế, nhưng trời đang mưa!

Trời mưa khiến cho nước bám đầy trên mặt quảng trường phủ đá, và nó rất trơn.

Đôi tay của Vera, chính xác hơn là tay phải của cô luồn xuống dưới cổ Sophia, ép chặt vào, trong khi tay trái lại một lần nữa túm chặt lấy cổ tay phải, tạo thành thế gọng kìm. Lần này Sophia đã học khôn hơn.

Cô rụt cổ xuống, dùng cằm và miệng để đón cẳng tay của Vera. Đồng thời cô cũng kịp luồn cánh tay phải vào giữa mặt mình và cánh tay Vera, ngăn không cho chiếc kìm kẹp vào.

Cả hai ngã rạp xuống đất, Sophia nằm dưới, còn Vera ngồi trên lưng.

- Cô ta lại định sử dụng lại đòn kẹp cổ sao? Thật đáng tiếc, nó thất bại rồi!

Ramus cảm thán.

- Ai nói với ngươi Vera chỉ biết dùng đòn đó?

Gatrix đáp trả ngay lập tức!

Vera lúc này đang trong tư thế giằng co với Sophia. Sức của cô không đủ để tiếp tục thực hiện đòn siết. Cô có thể cảm nhận được cánh tay phải của mình đang bị đẩy lìa dần ra khỏi cổ Sophia, và đối thủ của cô cũng biết điều đó.

- Tiếc quá nhóc, nhưng lần này ta thắng rồi!

Bên dưới cẳng tay phải của Vera, tiếng từ miệng Sophia phát ra. Nó hơi méo mó vì môi và cằm của cô đang không ở trong tư thế thuận lợi để phát âm.

Vera không đáp. Thay vào đó, cô buông luôn cánh tay phải ra, chống nó xuống mặt đất. Quán tính khiến cánh tay phải của Sophia bị mất đà, bay vọt ra ngoài một chút. Đúng vào lúc này, cánh tay trái của Sophia luồn tới, thay vai trò của cánh tay phải, khóa chặt hàm dưới của Sophia.

Sophia thấy thế, liền dùng tay phải túm chặt lấy cẳng tay Vera, ngăn không cho cô kết hợp tay phải với tay trái. Không có lực khóa từ hai tay, không kẹp được vào cổ cô thì Vera lấy gì để siết? Sophia thầm nghĩ trong bụng, trước khi cô nghe thấy tiếng thì thào vang lên bên tai trái.

- Cô nghĩ đòn khóa chỉ có cổ thôi à?

Sau đó Vera dùng lực từ cánh tay phải, đôi chân, lưng để nhấc nửa người của Sophia lên khỏi mặt đất.

Cơn đau đó Sophia không có cách nào diễn tả hết! Nó giống như cô bị kẹp người vào giữa chiếc máy chém, sau đó nàng đao phủ xinh đẹp mà độc ác đã gạt chiếc cần, để lưỡi dao rơi thẳng xuống lưng Sophia.

Nó đau tới nỗi trong một thoáng chốc, âm thanh, màu sắc, hình ảnh, tất cả mọi thứ đều bị tước ra khỏi ra tâm trí cô. Chưa bao giờ Sophia cảm thấy hoảng loạn và cận kề cái chết đến thế này, dù rằng trong suốt quãng đời du hành của mình, cô đã chiến đấu không ít trận, và có những trận khiến Sophia bị thương rất nặng.

Bản năng mách bảo cô phải vận dụng đấu khí ngay lập tức, nếu không cột sống của cô sẽ gãy nát trước lực bẻ đến từ toàn thân đối thủ. Cô gặp bất lợi rất lớn ở chỗ cô chỉ có thể dùng cơ cổ và lưng để kéo lại cơ thể, trong khi đối thủ vừa có cánh tay, lưng, chân... đúng rồi chân! Nếu như cô có thể tìm cách đứng lên...

Đến lúc này, Sophia mới nhận ra, hai bàn chân của Vera đã luồn xuống dưới đùi cô, vừa đóng vai trò ngăn không cho đùi cô chạm đất, vừa góp thêm lực để kéo thân dưới của cô về phía sau, càng khiến lưng của Sophia bị bẻ mạnh hơn.

Khinh người quá đáng!

Đấu chí trong mắt Sophia cháy bừng bừng! Cô dùng cánh tay phải, đánh thật lực vào cẳng tay phải của đối thủ, khiến nó bị gập xuống, cho Sophia có thêm một vài giây thở dốc. Tiếp đó, cô dùng hai cánh tay... nhấc cả hai cơ thể lên khỏi mặt đất!

- Thế mà cũng được! Quả nhiên khi chênh lệch tới một trình độ nào đó thì kỹ xảo hay mấy cũng đành bó tay!

Ramus cúi đầu đầy tiếc nuối.

Sophia, lúc này trong tư thế trồng cây chuối, ném cả người về phía trước. Hai chân cô chạm đất, lưng thì hơi ngả về phía sau vì phải vác một cái "ba lô" hình người đang cố tìm cách bẻ gãy lưng cô. Song hiện giờ Sophia đã kiểm soát được lại hai chân, và cô đang ở trong tư thế đứng thẳng chứ không phải là nằm sấp như ban nãy.

Sophia túm lấy hai tay của đối thủ, dùng thêm lực ở chân và lưng, từ từ kéo cho cột sống thẳng trở lại, trong sự bất lực của đối thủ. Vera biết rằng tình thế đã mất, bèn đổi chiêu.

Cô luồn lách linh hoạt trên người đối thủ như một con rắn, dùng hai khuỷu tay đấm vào khoeo chân Sophia, ép cho đầu gối cô ta gập lại, đánh ngã cả hai. Lần này Vera nằm dưới, lộn đầu đuôi với Sophia.

- Ta không tin! Ta không cam tâm!

Vera gào lên, túm lấy chân phải của đối thủ, kẹp chặt nó bằng cả tay lẫn chân. Với ngực làm điểm tì, cô dùng lực tay và chân ấn chân của Sophia xuống, ép cho đầu gối của Sophia trượt ra khỏi trạng thái căng cực đại của nó - nói một cách đơn giản là bẻ khớp.

- Đủ lắm rồi!

Hai mắt Sophia phun ra lửa giận! Cô mắm môi mắm lợi, tách hai chân đang đan vào nhau của Vera ra. Sau đó, cũng học theo đối thủ, cô dùng hai tay nắm lấy chân phải của Vera, tì nó lên ngực mình và ấn xuống!

Khục!

Một tiếng khớp lệch vang lên, chìm nghỉm trong tiếng mưa và tiếng gào đau đớn thảm thiết của một cô gái!