Bạo Chúa

Chương 129: Thay đổi quy chế




Lại một lần nữa, mặt trời tưới thứ nhũ lấp lánh màu vàng tươi của nó lên ngôi làng nhỏ. Nguồn nhựa sống này như một phép màu kì lạ, đánh thức những sinh mệnh trong làng khỏi giấc ngủ say, thúc giục họ chuẩn bị cho một ngày mới.

Vậy thì hai nhân vật chính lúc này đang ở đâu? Trên mái của ngôi nhà lớn nhất, nhà nguyện thần ánh sáng Gildur, có hai hình bóng đang ngồi.

Phía trước của họ là một chiếc khăn trải màu ca rô đỏ đen trắng, bày sẵn rất nhiều các loại thức ăn đồ uống nóng hôi hổi. Trong ba ngày gần đây, thú vui lớn nhất của Vera và Gatrix là trèo lên mái của tòa nhà này, nhìn xuống dòng người tấp nập ở dưới kia.

Xét trên phương diện tâm lý học, họ đang tìm cách thể hiện sự ưu việt của bản thân so với quần chúng nhân dân, bằng việc đứng từ chỗ cao, cô đơn, tách biệt khỏi những người khác.

Không chỉ vậy, nó còn chứng minh rằng hai kẻ này rất quái gở, và họ không thật sự yêu thích cuộc sống xã hội lắm. Nếu như đặt họ trong một thế giới nơi quan hệ giữa các cá thể được đặt lên hàng đầu, thì hẳn họ sẽ rất khó khăn trong việc thích ứng.

Có điều đây là một thế giới mà con người ta buộc phải sống bo bo giữ mình, và việc kết thành đoàn thể chỉ là sản phẩm của những kẻ yếu. Người mạnh độc hành! Gatrix lén lút liếc cô gái đang ăn nhồm nhoàm chiếc bánh mỳ kẹp mứt dâu, khe khẽ thở dài.

Tại sao người mạnh thường cô đơn? Không phải vì họ không muốn kết bè kết phái, mà bởi người yếu có thể điều chỉnh hành vi cá nhân để phù hợp với các cá thể khác, với cả cộng đồng. Còn một người mạnh mẽ rất khó để có thể làm được điều đó.

Họ quá mạnh, vậy thì tại sao lại phải tuân theo quy tắc của kẻ yếu đặt ra? Không phải tự nhiên mà có luật rừng! Những kẻ mạnh cảm thấy trò chơi nên do họ kiểm soát, quy tắc phải tuân theo ý chí của bản thân, và đó là một điều không tưởng!

Những thế lực lớn nhỏ sinh ra, không ai phục ai, nắm tay quyết định tất cả. Chẳng biết từ bao giờ, mà xã hội Avalon đã chuyển biến thành như thế này! Để đập tan được định kiến đó, Vera sẽ còn cần nhiều hơn cả một ước mơ, và Gatrix không chắc hắn có thể giúp cô bé đạt được ước nguyện đó không nữa!

Nhất là khi tuổi thọ của hắn không nhiều được như Vera.

À đấy, tuổi thọ! Khi đứa trẻ mất con vật nuôi đầu tiên trong đời, nó sẽ thấy đau đớn vô ngần. Hằng đêm nước mắt nó rơi khi nhớ về con động vật đó, cảm xúc nó tuôn trào khi nhìn thấy một kỷ niệm liên tưởng về con vật. Sau một thời gian, đứa trẻ sẽ vượt qua được. Và nó tiếp tục nuôi các con vật khác.

Tới con thứ mười thì có lẽ đứa trẻ chỉ cau mày đôi chút, còn cảm xúc của nó đã chết lặng rồi. Đó cũng là vấn đề mà những sinh vật mạnh mẽ gặp phải! Cuộc đời của giống loài đoản thọ quá ngắn so với họ, chỉ như một cái chớp mắt. Đơn cử như chiến thần Sirius chẳng hạn!

Ông ta có hàng đàn thê thiếp, hậu cung ba nghìn mỹ nữ, ngày ngày ăn chơi hưởng lạc. Không một ai có thể nhìn ra đó từng là vị chiến thần đã từng đánh đuổi đội quân ác quỷ đến từ Địa Ngục hai trăm năm trước, từng tay không xé xác rồng vàng, và hàng trăm chiến tích lớn nhỏ khác.

Tất cả những gì họ thấy chỉ còn là một gã đàn ông nghiện rượu, trầm cảm, cô đơn. Ông ta đã ở đỉnh, và kẹt lại nơi đó. Bế tắc, tuyệt vọng, có lẽ ngày Sirius hóa điên và trở thành bạo chúa mới của Avalon cũng chẳng còn quá xa!

Có lẽ hắn không thể, đúng hơn là không kịp giúp Vera cải thiện thế giới này. Nhưng hắn có thể giúp trái tim cô bớt đau khổ khi hắn qua đời. Có lẽ một nhóm những người mạnh mẽ, cùng nhau vào sinh ra tử, xây dựng tình cảm cũng không tệ! Gatrix đưa tay chống cằm suy tư, để rồi bị Vera dùng một chiếc bánh kem ấn vào mặt lúc nào không hay!

- Anh làm gì mà thất thần ghê thế? Đồ ăn nguội hết rồi này!

Gatrix cầm lấy chiếc bánh, ngắm nghía.

- Anh đang nghĩ... có lẽ em là người đầu tiên có thể ấn bánh vào mặt anh mà anh không hay biết gì đó!

Đó là một cú đánh nguội đầy bất ngờ! Hai tai Vera đột nhiên đỏ phừng lên, còn mặt cô thì chín như trái cà chua ngoài đồng. Cô không còn là con nhóc ngay ngô của nhiều tháng trước nữa rồi. Khả năng nghe lời đón ý của cô đã gia tăng lên đáng kể từ khi sống cùng với con Goblin này.

-... chơi xấu!

Vera lí nhí trong miệng, mặt cúi gằm xuống nhìn cốc sữa trắng vàng trước mặt. Gatrix đưa tay lên xoa xoa mái tóc cô.

- Ăn nhanh đi, không đến lúc thi đấu lại xóc bụng!

...

Mặt trời đã lên tới trên đỉnh đầu. Lúc này khắp quảng trường nhìn đâu cũng thấy người với người. Họ náo nức tụm năm tụm bảy bàn tán, đánh giá về bốn tuyển thủ đang đứng trên chiếc bục gỗ cao đằng kia.

Đứng ngoài cùng là một cô gái khá cao lớn, thân hình nảy nở phồn thực như một pho tượng tạc vậy. Thật khó có thể tưởng tượng được tại sao mỡ của cô lại chỉ tập trung hết vào khu vực dưới cổ, mà không bám chút nào xung quanh vòng eo cả!

Cô có một nước da hơi nâu, chứ không phải kiểu trắng hồng thường thấy ở phụ nữ. Mặc dù thân hình của Sophia rất chuẩn mực, tới mức có phần hư cấu, song điểm khiến người xem hút mắt nhất, không phải là thân hình đồng hồ cát của cô, mà bởi mái tóc trắng tự nhiên.

- Phía ngoài cùng, tính từ hướng tay chỉ của tôi, là tuyển thủ Sophia. Vũ khí sở trường của cô là đôi giầy gắn dao, nhưng đừng vì thế mà mọi người tưởng cô chỉ biết dùng đòn chân. Những cú đấm của Sophia cũng vô cùng chất lượng đấy!

Khán giả trầm trồ, vỗ tay rào rào khi trưởng làng xướng lên tên của Sophia. Cô nàng chẳng bày tỏ bất cứ cảm xúc gì, hờ hững quan sát đám đông phía dưới chân. Dù sao thì người ta mạnh người ta có quyền đúng không nào?

- Bên trái tuyển thủ Sophia, là kiếm sĩ đến từ vùng phía nam, Pyke. Như các vị đã thấy, Pyke là một kiếm sĩ, và luôn luôn có những cú đâm rất hiểm hóc, buộc đối thủ phải đầu hàng bằng cách sử dụng đấu khí phòng ngự. Liệu anh có thể tiếp tục chuỗi chiến thắng, và chạm tay vào phần thưởng lên tới năm mươi đồng vàng không? Mọi người hãy cổ vũ cho Pyke nhé!

Người đàn ông trông khá bảnh, với mái tóc rủ xuống ngang cằm bước lên, nở nụ cười thân thiện. Ông ta đấm cao hai tay lên trời, và khán giả như muốn nổ tung ra trước hành động này.

- Kế tiếp, tôi xin được giới thiệu Rick, cũng là một kiếm sĩ du hành. Khác với Pyke, Rick không sử dụng kiếm dài hai tay, mà kết hợp giữa khiên và kiếm ngắn, tạo thành một tổ hợp khiên kiếm liên kích đầy uy lực và khó giải. Xin mời mọi người cho Rick một tràng pháo tay nào!

Những tràng pháo tay rầm rầm vang lên, khi Rick rút chiếc kiếm và khiên ra khỏi lưng, rồi đột ngột sụp thấp trọng tâm xuống, giương khiên ra trước mặt, kiếm gác lên trên. Một tư thế phòng thủ điển hình.

- Và cuối cùng, song không kém phần quan trọng, là quý cô Vera, bậc thầy võ thuật! Tính từ trận đấu đầu tiên đến giờ, tuyển thủ Vera đã thể hiện ra tổng cộng ba loại phương thức chiến đấu khác nhau, bao gồm dùng gậy, chiến đấu cự ly gần, và cả kẹp cổ đối phương nữa. Không ai có thể biết Vera còn bao nhiêu lá bài tẩy trong túi nữa! Hôm nay tuyển thủ Vera sẽ mang đến cho chúng ta bất ngờ gì, hãy cùng chúng tôi chờ xem nhé!

Vera bước lên một bước, hai tay chống hông, gương mặt tràn đầy tự tin và kiêu hãnh. Hôm nay Gatrix đưa cho cô một bộ đồ rất đơn giản, với áo sơ mi trắng và quần vải dài, cùng với giày ống cao.

Mái tóc vàng của cô được Gatrix thắt lại thành một lọn vắt vẻo sau lưng, trông vừa tinh nghịch lại đầy sức sống. Rất dễ đoán khi Vera là tuyển thủ được nhiều người cổ vũ nhất, bởi cô không chỉ tràn ngập sinh khí, mà lại còn vô cùng xinh đẹp, tới mức ma mị.

Vera không có thân hình chuẩn đồng hồ cát như Sophia, nhưng cô lại háo danh, và chịu khó tương tác với người xem, chứ không phải hờ hững như cô nàng tóc trắng. Giá mà Sophia cũng bày tỏ một số cảm xúc với khán giả, hoặc làm một vài hành động nào đó, thì nhân khí của cô hẳn còn nhỉnh hơn Vera không chừng.

Song cuộc sống là vậy, nếu như ta làm những điều ta không muốn làm thì ta có còn là ta không?

Phía dưới bục gỗ, ở một nơi khá gần sàn thi đấu, Gatrix đang đứng đó, đưa hai tay lên vẫy vẫy để cổ vũ Vera. Lí do hôm nay hắn và Vera sẽ phải tách biệt là bởi Ramus đã đổi cơ chế.

- Và giờ, xin mời hai tuyển thủ Pyke cùng Vera ngồi lại tại đây cùng với chúng tôi, còn tuyển thủ Sophia và Rick sẽ bước vào sân đấu, chuẩn bị cho trận bán kết đầu tiên. Xin mọi người cho thêm một tràng pháo tay nào!

Trong âm thanh ầm ầm như sấm vang của gần hai trăm con người, Vera và Pyke ngồi xuống hai chiếc ghế đã được bày sẵn, đặt trước một chiếc bàn dài bày hoa quả và trà nước, bên cạnh họ là Ramus cùng với trưởng làng.

Những người dân dưới kia có thể còn không biết Ramus, chứ bất kể là ai trong bốn tuyển thủ tại đây cũng đều đã được người đàn ông này ghé thăm ít nhất một lần!

Về phần Sophia và Rick, bọn họ nhảy một hơi từ bục gỗ, bay qua đầu đám đông lố nhố phía dưới, rơi xuống lớp đá gạch trắng lát sàn của quảng trường. Đúng vậy! Ramus đêm qua đã thuê nhân công để xúc sạch cát bùn ra khỏi sàn thi đấu.

Đồng thời họ cũng quét dọn sạch, để đảm bảo hai trận đấu của ngày hôm nay, các tuyển thủ sẽ được đứng trên mặt sân cứng, chứ không phải bồng bềnh đáng ghét như ba hôm vừa rồi!

Sophia đưa chân, vẽ vài đường trên mặt đá, như thể muốn kiểm tra độ chắc chắn của sân thi đấu vậy. Việc chiến đấu trên sân cát cũng khiến cô có đôi phần ám ảnh. Còn Rick thì đã đưa chiếc khiên lên phía trước, tay cầm kiếm để hờ đằng sau.

- Sophia!

- Tôi là Rick! Thi đấu tốt nhé!

Sau khi cả hai dứt lời, bọn họ lao vào nhau như hai con mãnh thú! Trận thi đấu bán kết đầu tiên chính thức bắt đầu!