Cuối cùng thì mưa cũng đã tạnh. Những vũng nước đọng lênh láng ở khắp nơi trên con đường đất của làng, hắt lên hình bóng thảm hại của những kẻ thua cuộc, và sự rộn ràng của hai người thắng cuộc. Khi tiến tới vòng bán kết này, tức là kiểu gì họ cũng có tiền rồi!
Trên tờ giấy dán thông báo, con số năm mươi đồng vàng được thể hiện to rõ nhất, nhưng thực chất còn có những giải thưởng phụ khác nữa. Đơn cử như giải nhì sẽ được hai mươi đồng vàng, còn đồng giải ba, tức là bốn người trong vòng bán kết này, sẽ được mỗi người mười đồng vàng.
Hay nói cách khác, hiện tại hai người chiến thắng hôm nay đã cầm chắc mười đồng vàng trong tay rồi. Về phần hai mươi đồng vàng, hay thậm chí là năm mươi đồng? Ha ha ha... bọn họ từ chối cho câu trả lời với câu hỏi này!
Sau khi đã giao Cyrax cho một vài người dân trong làng, cùng với vài đồng tiền công, Sophia đã lẳng lặng bỏ đi. Có lẽ số phận của Cyrax khiến cô cảm thấy có chút đồng cảm, hoặc vì những lí do nào đó khác mà không ai biết?
Một vài kẻ ác miệng còn đồn thổi nên những câu chuyện không hay giữa cả hai rồi! Dù sao thì trong cái cuộc sống đơn điệu nhàm chán của họ, những tin đồn kiểu này là một món ăn thú vị ác ý mà họ không bao giờ ngừng được!
Con người sống trên cả niềm vui lẫn đau khổ của người khác!
...
- Ngồi yên nhé!
Gatrix ra hiệu cho Vera ngồi thẳng, sau đó đặt bàn tay cách mặt cô một đoạn. Từ trong hốc mắt, lỗ mũi, miệng, tai của Vera, từng dòng từng dòng đất cát lững lờ trôi ra, tụ lại thành một quả cầu lấm tấm sắc đỏ trong lòng bàn tay Gatrix.
Gương mặt của Vera hơi vặn vẹo nhẹ vì khó chịu và cơn đau âm ỉ, song Gatrix đã dặn cô rất kĩ, "tuyệt đối đừng động đậy, không mù ráng chịu!".
Vera đã để lọt rất nhiều bùn đất vào bên trong cơ thể. Ruột còn dễ xử lý, vì Gatrix có quá nhiều cách để giúp Vera rửa ruột. Tuy nhiên đường hô hấp và trong hốc mắt lại là một khái niệm khác hẳn! Cát lọt vào trong phổi của Vera, luồn lách vào mặt sau nhãn cầu của cô, và nếu không xử lý khéo thì chúng sẽ để lại những tổn thương còn lớn hơn nữa!
Gatrix không thể không cảm thán về cường độ cơ thể của Vera. Nếu như đây là một người bình thường thì ắt hẳn người đó đã chết chắc rồi, không thì cũng xác định tàn phế nửa đời sau. Nào có chuyện nhảy nhót tưng bừng như con nhóc ngồi trước mặt hắn được!
- Thành công!
Gatrix thở phào nhẹ nhõm, ném quả cầu đất ra khỏi cửa sổ, rồi nhanh chóng rót chất lỏng màu đỏ lấp lánh trong chiếc bình pha lê lên mắt, mũi, miệng của Vera. Cùng với đó, hắn liên tục thi triển phép thuật để gia tăng tốc độ chữa trị cơ thể bên trong của Vera. Đáng tiếc là cô không có đấu khí, nếu không thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều lắm!
- Em cảm thấy sao?
Vera chớp chớp mắt, cảm nhận dòng nước thuốc ngấm dần vào trong người cô, xoa dịu cơn đau bỏng rát ban nãy. Cô nằm im một chút, cho tới khi sự mát lạnh lan khắp toàn thân. Vera thử đảo đảo mắt vài vòng, đằng hắng giọng, hít hít mũi.
- Ồ em hết rồi này!
Gatrix vung tay vỗ bộp một cái vào trán Vera, tạo thành một vết đỏ hằn lên.
- Ai ui!
- Cho chừa cái tội lanh chanh!
Gatrix cau mày nạt, nhưng rồi lại dịu giọng, đưa tay lên xoa xoa trán Vera.
- Anh tin em sẽ thoát được khỏi tình thế đó, nên đã không xin đầu hàng. Song nhìn em như vậy anh xót lắm, em biết không?
Vera đưa tay trái lên vuốt má Gatrix.
- Yên tâm, em biết giới hạn của mình mà!
- Biết mới là lạ!
Gatrix làu bàu, tháo lớp băng quấn quanh cánh tay phải của Vera ra. Bên dưới lớp băng là cả chục vết đâm chém vẽ nhằng nhịt dọc theo cánh tay, trông vô cùng ghê rợn. Sau hai lần thay thuốc, những vết thương đã liền miệng và kết vẩy.
Gatrix lẩm bẩm thần chú. Từ bàn tay của hắn, một luồng sáng dìu dịu chiếu ra, soi rọi lên những chiếc vẩy xù xì xấu xí. Một vài chiếc khô dần, quắt lại, cong cớn rồi rụng ra khỏi da của cô, để lộ ra một mảng thịt hồng rõ rệt hơn hẳn so với xung quanh.
Một vài chiếc khác, cứng đầu hơn, vẫn kiên cường bám trụ lại trên người Vera. Gatrix xức thuốc lên trên miếng băng mới, rồi tiếp tục quấn lại xung quanh cánh tay phải của Vera.
- Đến sáng mai là em sẽ vận động lại bình thường được thôi!
Trong lúc Gatrix đang lúi húi thu dọn đống đồ, Vera đột nhiên hỏi.
- Tại sao em lại thắng?
Gatrix biết cô nàng đang định hỏi gì. Trong tình huống đó, trận chiến siết cổ và dìm ngạt sẽ phải kéo dài hơn như thế nhiều. Đó là cuộc thi xem đấu sĩ nào có buồng phổi lớn hơn.
Tất nhiên phần thắng kiểu gì cũng sẽ thuộc về Vera mà thôi, bởi cô đã chủ động ép đối phương vào thế nín thở. Chưa hết, cường độ cơ thể của Vera cũng tốt hơn phần lớn các đấu sĩ tham gia giải đấu này, bao gồm cả Fergie. Mặc dù vậy, cô vẫn bị đánh cho tơi bời hoa lá, để thấy rằng, cường độ cơ thể chưa phải là tất cả trong một trận chiến.
Gatrix đưa hai tay trỏ vào hai bên cổ họng mình.
- Theo em đây là gì?
Vera vừa định buột miệng trả lời, nhưng cô kìm lại được. Ai chẳng biết Gatrix đang chỉ vào cổ họng, có điều nếu câu trả lời chỉ đơn giản như vậy thì Gatrix sẽ chẳng cần phải dùng câu hỏi gợi mở làm gì.
Chợt Vera nhớ tới kết cấu cơ thể người, một bài học giải phẫu mà cô mãi mãi không thể nào quên. Gatrix đã từng chỉ dạy, cũng như cùng cô khám phá rất nhiều các loại kết cấu sinh vật, trong đó có cả con người.
- Là hai mạch máu!
- Thông minh lắm! Cổ họng loài người là một trong những bộ phận mỏng manh mà lại quan trọng bậc nhất trên cơ thể. Bởi nó đóng vai trò là đường dẫn thần kinh từ não bộ xuống cơ thể, thông qua khu vực gáy này.
Gatrix đưa tay vỗ vỗ vào gáy hắn. Đó cũng là lí do tại sao Gatrix dặn cô tuyệt đối đừng đánh vào gáy kẻ địch, trừ phi cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện đó!
- Ngoài ra, nó còn chứa cả hai mạch máu chính dẫn máu lên nuôi bộ não, như em đã thấy. Hành động siết cổ thông thường đúng là có tác dụng làm nghẹt ống thông khí của đối phương, bởi bọn họ tì vào vùng phía trước của cổ, là nơi ống dẫn khí chạy qua.
Gatrix đưa ngón tay vẽ một đường thẳng từ cằm xuống lồng ngực.
- Nhưng động tác kẹp của em, nó không nhằm vào đường dẫn khí, vì đường ống đó sẽ lọt vào khoảng trống tạo ra giữa cẳng tay và bắp tay của em. Thay vào đó, hai bộ phận kia của em sẽ tì lên hai bên cổ của Fergie, và chặn luôn không cho máu lên não.
- Và vì thiếu máu lên não nên hắn ta mới ngất trước đúng không?
- Chính xác! Như anh đã thí nghiệm, chỉ cần mười giây mà não của con người không tiếp nhận được máu thì nó sẽ bắt đầu bị tổn thương. Mỗi một giây kể từ lúc này trôi qua sẽ càng khiến cho hậu quả thêm nghiêm trọng.
Nhẹ thì một số bộ phận trên người Fergie sẽ mất kiểm soát, tiêu biểu như méo miệng, sụp mí, liệt một phần hoặc cả cơ thể. Nặng hơn nữa thì não hắn sẽ chết, rơi vào trạng thái sống thực vật, và hoàn toàn có nguy cơ tử vong.
- Thế...
Vera tái mặt, há hốc miệng. Song Gatrix đã xua tay.
- Yên tâm, anh đã nói sẽ dừng em lại đúng không nào? Ngay khi anh thấy ý thức của Fergie tan rã một cái là anh đã lên tiếng ngăn em lại rồi! Cùng lắm sáng mai hắn sẽ cảm thấy đầu hơi đau một chút thôi! Em khinh thường khả năng hồi phục của đấu khí quá rồi đó!
Đến lúc này Vera mới thở phào nhẹ nhõm. Cô chất vấn Gatrix.
- Sao chiêu thức nguy hiểm thế mà anh không nhắc em trước?
- Bởi đòn siết vốn là những chiêu thức gây tàn phế và tử vong. Nếu em chùn tay thì sẽ khiến cho chúng không phát huy được sức mạnh thực sự! Hơn nữa, anh cũng chỉ thí nghiệm thôi, bởi kết cấu của các sinh vật sống vốn khác nhau mà.
- Chẳng lẽ em không thể tìm được một điểm thăng bằng sao?
Gatrix đưa tay lên gõ vào đỉnh đầu Vera.
- Ngây thơ quá nhóc! Em nghĩ chiến đấu chẳng lẽ chỉ là những màn trình diễn múa múa xoay xoay ngươi đến ta đi à? Mọi chiêu thức trong võ thuật đều phải nhắm tới việc hạ gục đối thủ, sau đó dựa trên cơ sở đó, chúng ta điều chỉnh để "điểm đến là dừng".
Dường như thấy Vera vẫn còn lo lắng, Gatrix đưa tay vỗ bộp vào lưng cô.
- Yên tâm, chừng nào em còn chưa cảm thấy sẵn sàng, ngày đó anh sẽ còn nhắc nhở em dừng đúng lúc. Nếu anh chưa nhắc, thì cứ thoải mái mà vặn hay siết đối thủ đi nhé!
Không muốn Vera tiếp tục thấy nặng nề thêm về chuyện này, Gatrix tìm cách đổi chủ đề.
- Có muốn đi dạo với anh một vòng không? Tiện thể chúng ta tìm hiểu xem Ramus có định dọn hết đống cứt của ngày hôm nay, hay lão định biến trận bán kết thành một màn uốn éo nữa? Nếu như sân đấu vẫn là sân mềm như thế thì anh có thể khẳng định, giải đấu này em vô địch chắc rồi!
- Nhắc mới nhớ, anh đã nghĩ ra biện pháp nào để em đấu với cô ta chưa?
Gatrix hất chiếc mũ trùm lên đầu. Ẩn sâu dưới lớp bóng đêm, đôi mắt của hắn lóe sáng lên sắc lẻm!
- Tùy vào việc em chấp nhận "đi xa" tới đâu nữa?
Vera hơi lùi người lại trước lời cảnh báo của Gatrix. Tiếp đó, cô vớ lấy cái gối ném phịch một cái vào mặt hắn!
- Giả thần giả quỷ! Có nói không... ấy chờ em với!
Gatrix nhảy khỏi chiếc xe ngựa. Sau một ngày mưa tầm tã, đêm hôm nay trăng thật là sáng, rất thích hợp để làm chuyện mờ ám... nhầm, để dạo phố chứ! Phía sau lưng hắn, Vera đã khoác tạm lên người một chiếc áo choàng màu nâu.
Gatrix biết phía dưới lớp áo, con nhóc này lại không mặc gì đâu, đúng là lười quá thể đáng mà! Hắn đưa tay ra trước mặt Vera.
- Đi nào người đẹp!
- Rất sẵn lòng!