Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 82: Tìm được đường sống trong chỗ chết




Hình Ngạo Thiên nhắm mắt ổn định tâm thần rồi từ từ đem nội lực tăng lên tới điểm cao nhất, tuy rằng hắn đã kiết sức, nhưng lần đánh cược cuối cùng này, có lẽ hắn vẫn đủ lực!

Đầu ngón chân mượn lực, thả người nhảy lên trên, lúc bay lên chưa đến một nửa, Hình Ngạo Thiên nhận thức rõ ràng được nội lực của mình không đủ, lập tức mở rộng cánh tay mượn lực ở vách băng hai bên, lần nữa dùng sức nhảy thẳng lên. Mắt thấy sắp thành công, tinh khí dường như đã đến đỉnh, khiến hắn hơi buông lỏng, thân thể liền trượt rơi xuống.

"Ngạo Thiên —!" Hân Vũ kinh hãi, ở dưới hoảng sự hô tên của hắn.

May mà đã đi tới phía mép trên, hai tay Hình Ngạo Thiên vững vàng nằm úp sấp ở thạch bích, bò từng chút lên, vừa ra khỏi hầm băng, hắn đã mệt đến mức trực tiếp ngã xuống đất, nhưng cái áo cài chặt bên hông nhanh chóng nhắc nhở hắn, Hân Vũ lúc này còn ở trong hầm băng chịu sự dày vò của rét lạnh.

"Hân Vũ... Hân Vũ..." Miệng gọi tên Hân Vũ, đứng dậy một cách khó khăn, bàn tay to dùng sức kéo, cái áo thắt bên hông bắt đầu mang theo nàng bay lên.

Hình Ngạo Thiên đầu chảy đầy mồ hôi, cắn chặt hàm răng, trong lòng nghĩ phải kéo Hân Vũ lên, chỉ cần bọn họ rời khỏi hầm băng, còn có cơ hội sống đi ra ngoài.

Gân xanh trên cánh tay đều nổi rõ lên, giống như con giun mảnh dài ngọ nguậy. Thấy chỉ chút nữa thôi là Hân Vũ có thể đi lên, nhưng thân thể hắn càng lúc càng suy yếu, ý chí cũng càng ngày càng tan rã, lắc lắc đầu, gầm nhẹ một tiếng, dùng sức lực cuối cùng kéo lên, Hân Vũ trực tiếp ngã nhào trên người hắn.

"Chúng ta thành công rồi, Hân Vũ..." Dứt lời, hai mắt Hình Ngạo Thiên liền nặng trĩu, trên trán trên mặt tất cả đều là mồ hôi, có thể thấy lúc nãy hắn đã vất vả cỡ nào!

"Ngạo Thiên, Ngạo Thiên, chàng đừng ngủ tiếp, van cầu chàng đừng ngủ, chúng ta đã rời khỏi hầm băng, chàng tỉnh lại được không?" Lúc Hân Vũ đứng dậy khỏi người hắn thì vừa vặn nhìn thấy hắn đã té xỉu trước mắt nàng, gấp đến độ nàng hô lên từng tiếng gọi hắn.

Bốn phía tối đen, Hân Vũ chỉ có thể nhờ ánh sáng phát ra từ Dạ Minh Châu để thấy rõ hoàn cảnh hiện tại, nàng nhớ rõ lúc bọn họ trượt xuống hầm băng, bên trên nham thạch đang điên cuồng đuổi theo bọn họ, bây giờ nhìn chung quanh đã không còn lửa nóng như trước, hẳn là do tường băng lớn cùng nham thạch đụng vào nhau, ngăn trở thế công của nham thạch.

Cúi đầu nhìn thấy mặt Hình Ngạo Thiên tái nhợt, hắn nhiều lần cắn răng cố chấp chống đỡ, chính là vì muốn dẫn nàng an toàn rời đi, thế nhưng hắn lại không để để ý đến thân thể của chính mình, khiến bản thân mệt mỏi mà ngã ra lần nữa.

Tựa vào lồng ngực của hắn anh anh khóc, tay nhỏ vuốt ve lên gương mặt của hắn, không phải cảm giác lạnh khiếp người nữa mà là nóng như phải bỏng, đây... rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ hắn phát sốt sao?

Hân Vũ cúi xuống dán má vào trán hắn, nóng đến dọa người, chẳng lẽ ngay từ khi hôm mình đi lấy nước đá đã bị cảm lạnh?

Nghĩ tới đoạn đường bọn họ cùng nhau trải qua, đầu tiên là rơi vào cạm bẫy, lại đến là hắn ôm mình chạy trong nước nóng Ôn Tuyền, còn cả khoảng thời gian khi ở trong nham thạch nóng chảy, rồi bị nước đá xâm thể, một lạnh một nóng luận phiên này, khiến cho thân thể hắn kiệt sức, ngăn không được bị bệnh quấn lấy thân.

Nhiệt độ trong hầm băng thấp khiến hắn chịu đủ tra tấn, xem ra nguyên nhân phát sốt xung là bởi hôn mê ở hầm băng, nhưng bên trong thật sự là quá lạnh, căn bản là không phát hiện ra thân thể hắn có bất thường.

Hình Ngạo Thiên hiện tại đang sốt, nhưng nơi này không có gì, nàng phải làm thế nào mới tốt? Trước tiên phải kéo thân thể hắn rời khỏi miệng hầm xa một chút, cố gắng không để hàn khí trong hầm băng tổn thương đến hắn, nhưng mà nàng căn bản không có biện pháp, chỉ có thể ôm chặt hắn, đem nhiệt độ ấm áp của cơ thể truyền lên trên người hắn.

Ầm, ầm, ầm, tiếng vang hình như truyền đến từ trên đỉnh, chẳng lẽ là có người tới cứu bọn họ sao? Vừa định mở miệng kêu cứu, ầm một tiếng, mấy tảng đá lớn rơi xuống, theo đó là mấy tiếng vang đinh tai nhức óc, nàng giống như hít được không khí trong lành, ngực cũng không còn áp lực nặng nề.

"Mau nhìn, tìm được Vương thượng cùng Đỗ mỹ nhân rồi!" Một người thị vệ nhảy xuống, đốt cây đuốc xoay quanh bốn phía, cuối cùng hắn nhìn thấy được hai người ôm chặt cùng một chỗ.

Long Trạch lập tức nhảy xuống, nhìn thấy Vương thượng hôn mê bất tỉnh,không nói hai lời, trước tiên cứu hai người ra, càng lúc càng có nhiều thị về từ trên nhảy xuống, Han Vũ thấy khuôn mặt phóng đại của Long Trạch, bắt lấy tay hắn, thanh âm cực kỳ suy yếu nói: "Mau cứu hắn, ta sợ hắn sắp không kiên trì nổi rồi."

Dứt lời, Hân Vũ cũng rơi vào trong một vùng bóng tối, có lẽ là bởi vì nhìn thấy sự xuất hiện của bọn họ, biết chỉ cần có bọn họ, Hình Ngạo Thiên tuyệt đố sẽ không xảy ra chuyện gì, thân thể thả lỏng trong nháy mắt, trực tiếp ngã vào trước người hắn.

Long Trạch nhanh chóng đưa họ mang về Thánh Nguyệt giáo. Hàn khí thâm nhập vào thân thể Hình Ngạo Thiên, lại thêm thể xác và tinh thần mỏi mệt, Mộ Nguyên cùng Vu y trong giáo ở lại khám chữa bệnh cho hắn, Hân Vũ vì được hắn bảo hộ trong ngực, mới có thể may mắn thoát khỏi tai họa, nhưng mà nàng cũng mệt mỏi vì mất nước, cần tĩnh tâm bồi dưỡng mới bình phục.

Một đêm cấp cứu, Mộ Nguyệt cùng Vu y cuối cùng cũng kéo Hình Ngạo Thiên từ Quỷ Môn Quan về, nhổ ngân châm trên người hắn xuống, cho hắn uống thuốc xong, lúc này mới để hắn thoải mái nằm ngủ.

Mộ Nguyệt không yên lòng cho nha đầu kia, sau khi xử lý tốt vết thương cho Vương thượng,liền lập tức đến phòng nàng, thấy nàng lúc này còn nặng nề ngủ mê mệt, có thể đoán rằng, lần này bọn họ trải qua hung hiểm đến cỡ nào.

"Nha đầu, nghỉ ngơi thật tốt, các ngươi đã an toàn trở lại, Vương thượng cũng thoát khỏi nguy hiểm ngươi an tâm ngủ một giấc trước đi, mơ một giấc mộng đẹp đi!" Cầm tay nàng, Mộ Nguyệt hiền từ nhìn nàng, ánh mắt giống như xem nàng chính là thân nhân của mình.

Hân Vũ ở trong mộng gặp được ông nội, nhưng sao ông nội lại nhìn bi thương vậy? Nhìn hoàn cảnh bốn phía, sao ông nội lại mặc đồ đen xuất hiện ở hội trường để linh cữu vậy? Chẳng lẽ người thân của nàng qua đời sao?

Đem tất cả trước mắt từ từ phóng đại, vừa nhìn nàng gần như sợ hãi kêu ra tiếng,bởi vì trên linh cữu không phải ảnh chụp của người khác, mà là hình của nàng, chẳng lẽ nàng chết rồi sao? Là chết ở trong kiếp nạn bất ngờ kia sao? Vậy Hình Ngạo Thiên hiện tại thế nào rồi? Chẳng lẽ ngay cả hắn cũng đã chết sao? Nhưng lúc này hắn ở đâu?