Độc Cô Thác trực tiếp bước vào Ngự thư phòng, đưa túm lông chim trong tay ném tới trước mặt hắn, nói: "Ta đã tìm ra hung thủ, Hình Ngạo Thiên, ngươi vẫn chậm một bước, ngay bây giờ triệu tấp hết cái đám tần phi trong hậu cung của ngươi đến đây, để cho các nàng tự mình thừa nhận bản thân đã làm gì?"
Hình Ngạo Thiên nhìn túm lông chim, lập tức ra lệnh cho Long Trạch đi mời ba người Lam Cẩm Nhi, Tuyết Cơ, Bạch Linh Lan, Giai Lạc nhận được tin tức cũng lập tức chạy tới, chỉ trong một thoáng trong Ngự thư phòng tập hợp đông đủ mọi người.
Uông Vũ Hàm tựa vào bên người Độc Cô Thác, nhìn thấy phòng đầy người, khẩn trương nắm chặt tay hắn, Độc Cô Thác cũng cảm thấy được sự khác thường của nàng, để nàng an tâm khi ở dưới sự bảo vệ củ hắn.
"Ai nha.... Hôm nay làm sao vậy, tại sao lại có nhiều người ở trong Ngự thư phòng vậy? Vương thượng không phải đã nói không cho thần thiếp vào sao?" Lam Cẩm Nhi tựa hồ đã đoán được mục đích tới đây, nhưng nếu không phải nàng làm, nàng đương nhiên là cây ngay không sợ chết đứng.
"Câm miệng —-!" Hình Ngạo Thiên tàn ngẫn trợn mắt liếc nhìn nàng một cái, Lam Cẩm Nhi nhận được lời cảnh báo của hắn, cũng ngoan ngoãn ngồi một bên.
Độc Cô Thác thấy người đã đến đầy đủ, thoáng liếc Hình Ngạo Thiên, dù sao hắn cũng là chủ nhân nơi này, về tình về lý, hắn đều phải tôn trọng hắn ta một chút.
Hình Ngạo Thiên thu được ánh mắt giao thiệp của hắn, từ tốn mở miệng nói: ‘Chắc hẳn mọi người đều biết chuyện Thiên Diệp Vương hậu ở Phong Thành trúng độc thiếu chút nữa mất mạng, hôm nay ta đã tìm ra hung thủ hạ độc, chứng cớ ở ngay trong tay ta, chính các ngươi cũng phải biết thức thời, là ai làm, tự mình đứng ra, đừng đợi ta tóm ngươi đi ra."
Ánh mắt mọi người tất cả đều nhìn về phía ba người Lam Cẩm Nhi, Tuyết Cơ, Bạch Linh Lan,hiềm nghi lớn nhất là thuộc về Lam Cẩm Nhi. Tuyết Cơ dáng vẻ tự nhiên tự đắc uống trà, Bạch Linh Lan tính tình trời sinh quái gở, chỉ yên lặng ngồi...
Độc Cô Thác dung ánh mắt ra hiệu, Viên Dã hiểu ý tiến lên bên cạnh ình Ngạo Thiên nói những lời gì đó, ngay lạp tức hắn nhíu mày từng chút nhìn về phía ba người, làm cho Gia Lạc nghĩ người Vương huynh nhìn là Lam Cẩm Nhi, không khống chế nổi đánh đòn phủ đầu.
"Bổn công chúa nói, trong lòng mấy người các ngươi đều nắm chắc là ai làm, sao làm mà không dám nhận chứ? Cẩm quý phi, ngươi nói có đúng không?" Cố ý đi đến trước người của nàng, hứng thú hỏi nàng.
Lam Cẩm Nhi tức giận bất bình đứng lên, thái độ với Giai Lạc là khí thế được lý bất bình không bỏ qua: ‘Lời này của Giai Lạc công chúa nói với bổn cung là có ý gì? Chẳng lẽ công chúa nghĩ độc là do bổn cung hạ sao?"
"Thế nào, ngươi kích động như vậy để làm chi? Bổn công chúa chỉ là hỏi ngươi một chút mà thôi, chẳng lẽ độc này thật sự là do ngươi hạ sao, cho nên ngươi chột dạ?" Giai Lạc cũng không sợ nàng, lớn tiếng nói theo nàng.
"Hừ, chuyện cười, bổn cung chột dạ cái gì, Lam Cẩm Nhi ta thề với trời, nếu độc là do bổn cung hạ thì sẽ chết không tử tế!" Không ngờ công chúa này lại không có quy củ như vậy, lại không để nàng vào mắt một chút nào.
"Các ngươi ồn ào đủ chưa, nếu nháo đủ rồi thì im lặng ngồi xuống cho ta, bằng không hai người các ngươi đều cút ra khỏi Ngự thư phòng cho ta, nơi này là nơi nói chuyện chính sự, không phải chỗ cho nữ nhân các ngươi cãi nhau!" Hình Ngạo Thiên cuối cùng nhịn không nổi nữa, giận dữ mắng một tiếng khiến bọn họ đều im lặng ngồi trở lại vị trí.