Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 104: Tan nát cõi lòng – không một vết tích




Hân Vũ lập tức xoay người chạy về, vừa vào cửa liền nhìn thấy trong phòng ngủ có rất nhiều người, trong đó một một ông già đã có tuổi, ông ta là ai?

Kha Sắt im lặng chuyên tâm bắt mặt cho Vũ Hàm, một lát sau, đặt tay nàng xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh Độc Cô Thác nói: "Khởi bẩm Vương, Vương hậu đã ăn đan dược lão phu đặc chế, không cho độc này khuếch tán, một câu, Vương hậu có thể cứu chữa, nhưng nhất định phải giữ yên lặng, tất cả mọi người có thể tránh ra được không."

Không đợi Độc Cô Thác trả lời, Hình Ngạo Thiên đã mở miệng nói chen vào: "Những người không liên quan toàn bộ đi ra ngoài, Giai Lạc, Hân Vũ, hai người cũng theo ta đi ra."

Độc Cô Thác lườm hắn một cái, mới quay đầu nói với Kha Sắt: "Buổi trưa sau khi Vương hậu ăn viên thuốc này của ngươi vào miệng liền phun máu tươi, máu tươi sắc vẫn là màu đổ thẫm, đây là tình huống gì."

"Vương thượng đừng lo lắng, thân thể Vương hậu là bách độc bất xâm, chẳng lẽ ngài đã quên Vương hậu từng nếm qua cái gì sao?" Kha Sắt không nhanh không chậm lấy ngân châm từ trong hòm sắt ra, trong phòng chỉ còn hai tỷ muội Tử Nhan và Tử Tâm ở lại hầu hạ, bọn họ thấy Kha Sắt đại phu cầm ngân châm ra, đương nhiên cũng hiểu ông muôn châm cứu cho Vương hậu.

Khóe miệng Độc Cô Thác hơi nhếch lên, hắn cho Vũ Hàm nếm qua rất nhiều đan dược Kha Sắt đặc chế, những thứ này đều là linh dược có thể cho nàng bách độc bất xâm, cho dù là Vũ Hàm trúng kỳ độc trên giang hồ cũng có thể tạm thời giữ được tính mạng không chết.

Đứng ngoài phòng, Hình Ngạo Thiên đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời đêm, bất cứ ai cũng không đoán được lòng hắn đang suy nghĩ điều gì? Hân Vũ chậm rãi tiến đến bên cạnh hắn, thử hỏi: "Ngạo Thiên, nếu ngày ấy, người trúng độc là ta, chàng sẽ như thế nào?"

Hình Ngạo Thiên liếc mắt nhìn nàng một cái, nhìn bầu trời đêm nghĩ một lát hắn mới trả lời: "Ta sẽ tìm kiếm danh y khắp nơi cứu chữa cho nàng, nàng tuyệt đối sẽ không chết!"

"Nếu ta thật sự chết? Chàng sẽ đau lòng vì ta sao?" Đáp án của hắn cho nàng rất có lệ, giống như hắn chỉ là tùy miệng nói ra vậy.

‘Nàng sẽ không chết, nhất định sẽ không!" Hình Ngạo Thiên xoay người nâng mặt nàng lên, Hân Vũ nhìn thẳng vào mắt hắn, đã không còn, trong mắt hắn đã không còn tìm thấy phần tình nghĩa ngày xưa nữa, vì sao hắn không thể bỏ được học tỷ, vì sao hắn không thể chỉ nhìn nàng thôi?

"Ngạo Thiên, ta mệt rồi, ta muốn quay về tẩm cung nghỉ ngơi một lúc, được chứ?" Nơi này có nhiều người bên cạnh học tỷ như vậy, có phu quân nàng ở đây nhất định học tỷ sẽ không có chuyện gì.

Hình Ngạo Thiên gật đầu nói: "Nàng vốn nên ở trong tẩm cung nghỉ ngơi, mau trở về đi thôi."

Hân Vũ lưu luyến không rời nhìn hắn, hồi lâu mới từ từ đi khỏi Nguyệt Hoa cung, Hải Đại Phú cùng Hòa Thái luôn đi sau lưng nàng, thấy tâm tình nàng không được tốt, cũng biết là nguyên nhân gì nhưng không dám lên tiếng quấy rầy nàng, lúc này đúng là phải cho nàng một không gian của riêng mình.

Nhìn thấy phòng ngủ trống trải, Hân Vũ không biết trong lòng mình hôm nay là tư vị gì, lấy ra Nhân Thư nàng luôn để bên cạnh, là nó mang nàng đến nơi đây, nhưng vì sao hiện giờ nói lại không thể mang nàng về chứ?

Mở ra mặt bài Nhân thư hoàng kim, ngay cả giấy bên trong cũng do bạch kim đúc thành, nàng đối với nơi đây không chút bận lòng, muốn về nhà, muốn gặp ông nội, nhớ cuộc sống đại học chờ mong đã lâu, nước mắt ào ào rơi xuống, tích lạc trên một tờ giấy