Bảo Chủ! Thỉnh Buông Ta (Nương Tử Đi Trước Đất Nước Đi Sau)

Chương 23




Hai kẻ điên đập nhau thành một cái bộ dạng cha mẹ không nhận ra xong liền giống như phát bệnh ngày đêm túc trực cạnh Phùng Phùng.

Nạp bảo chủ sau ba ngày đêm đắp thuốc lên mặt, chính là khen y thuật của đệ đệ hắn tài giỏi, ngoại trừ trên trán vẫn như cũ cuốn một lớp băng gạc thì hoàn toàn khôi phục diện mạo khuynh thành.

Chỉ tiếc dao sắc không gọt được chuôi, Nạp Y Uy cắn răng chịu nhục ngày đêm đi lại cà nhắc với bên chân què, mỗi khi nhìn thấy huynh trưởng, biểu cảm giống như hận bản thân đã đánh quá nhẹ tay.

--- ----

Ngày Phùng Phùng tỉnh lại cũng là vào một ngày mưa lớn, nàng trong cơn mê man, ngẩn ngơ mở mắt.

Bên khóe mi hiện tại vẫn còn vương nước mắt mặn chát, nàng mộng thấy trong tiềm thức nàng có một đứa con, hình dạng nó như thế nào thì nàng căn bản không nhớ rõ.

Nhưng là con của nàng rất đáng yêu, bất quá sau đó có rất nhiều máu, máu nhuộm đỏ cả thân thể tiểu hài tử nhỏ bé, Phùng Phùng nghe tiếng trẻ nhỏ khóc...

Lộp độp....

Lộp độp....

Nước mưa từng giọt ảm đạm đập xuống phên cửa sổ, lòng nàng hiện tại trong sương khói dần dần lấy lại được ý thức.

Con của nàng mất rồi....

Phùng Phùng bàn tay khẽ khàng cử động, nàng cười trào phúng, từ bao giờ bản thân lại vô dụng như vậy, ngày còn ở Lục gia, tuy rằng Lục tiểu thư cực kỳ khó tính, còn thường xuyên trách móc nàng, nhưng là nàng vui vẻ chấp nhận.

Còn bây giờ, không chỉ thể xác ngày đêm bị vùi dập còn có tâm trí cũng chết lặng, con của nàng....

Khó khăn đem tay sờ sờ lên bụng mình, từ đáy lòng trào lên cảm giác trống rỗng, cư nhiên muốn đem tiếng nói phát ra, nàng muốn đem oán trách trút hết ra nhưng không thể. Nàng là một cái câm nha hoàn.

Phùng Phùng nằm lặng thinh trên giường, trần nhà một mảng xám xịt. Bàn tay như cũ xoa lên bụng, nàng vẫn biết bản thân mình vốn dĩ thân phận hèn kém, cái mạng này căn bản so với cỏ rác cũng không bằng.

Như vậy đã qua tay hai cái nam nhân, đến một người bạn cũng không có, căn bản ai sẽ nguyện cùng một đứa câm như nàng kết giao bạn bè đi? Hơ nữa còn là loại kỹ nữ vô liêm sỉ.

Đến chút tôn nghiêm cuối cùng trong lòng cũng chẳng còn, Phùng Phùng cay đắng tự hỏi, nàng vì cái gì mà đến bây giờ vẫn tiếp tục sống?

Lộp độp....

Mưa vẫn rơi mãi....

Hình như nàng cũng không có để ý qua có hai người nãy giờ vẫn bên cạnh nàng, đem hết tâm tư lay gọi, nhưng mà Phùng Phùng giống như chìm đắm vào không gian riêng của bản thân, đối với mọi tiếng động bên ngoài đều không ảnh hưởng tới nàng.

--- --------

Nạp Dương nhẹ nhàng bế Phùng Phùng lên, khóe mắt hắn có chút sầu bi nhưng là nét mặt vẫn vô cùng băng lãnh.

"Hôm nay trời đẹp, cùng với ta đi ra ngoài ngắm hoa đi"

Nàng từ lúc tỉnh dậy ngoại trừ nằm im bất động giống như một con rối không tri giác thì hoàn toàn không đi đâu, nếu không phải thi thoảng nàng lại chạm khẽ tay lên bụng mình hắn còn tưởng nàng căn bản hoàn toàn không còn ý thức.

Phùng Phùng không có cự tuyệt cũng chẳng bộc lộ một chút nào quan tâm tới lời hắn nói.

Nạp bảo chủ hắn đây lần đầu tiên có kẻ phớt lờ lời hắn ban, nhưng mà cũng không có tức giận, trước ánh mắt trợn ngược của gia nhân trong phủ liền đem nàng cực kỳ ôn nhu mà bế ra ngoài.

Cảm giác thân thể thơm tho trong lòng mềm nhũn như bông, Phùng Phùng đầu nhỏ trượt ngả lên vai hắn rồi cứ như vậy giữ nguyên không thêm động tác nào cả, tứ chi buông thõng, hai mắt trì độn vẫn đương thẫn thờ nhìn vào nơi vô định.

Hắn ngồi yên vị trên ngựa, trong lòng như cũ ôm lấy lấy hình hài bé nhỏ.

Vóc dáng Phùng Phùng căn bản trời sinh gầy gò cùng nhỏ nhắn, có lẽ do vốn dĩ nàng ăn uống, sống kham khổ trong thời gian lâu nên cho dù được hắn bao bọc nuôi nấng thì nàng vẫn cữ mãi một dáng vẻ, đáng buồn thay là còn càng nuôi càng yếu ớt, càng bao bọc càng nặng nề tổn thương.

Mùa xuân tươi mát, vạn vật sinh sôi, chợ hiện tại chính là một cảnh phồn hoa náo nhiệt, vốn dĩ người ta nói, muốn biết mảnh đất này vương thịnh hay giông thì hãy xem chợ nơi ấy bán những thứ gì.

Quả thực đủ màu sắc, từ quán bán đồ chơi cho tới những sạp bán quạt.... ồn ào cũng đông đúc, nhưng đều cùng có một loại không khí đó chính là vui vẻ.

Hắn bình thường vốn dĩ du sơn ngoạn thủy tứ phương duy chỉ có chợ thành An này là căn bản không thèm ngó ngàng tới. Nếu không phải hôm nay tình cờ nghe hai tiểu nha hoàn cùng nhau bàn chuyện phiếm cái gì đó chơ hoa thành An năm nay có hội cực kỳ đẹp đẽ thì hắn cũng không nghĩ ra nơi nào có thể cho nàng một chút thay đổi hoàn cảnh.

Quả thực không ngờ... đẹp như vậy! Chỉ là không tính tới phương diện tìm không ra chợ hoa nơi nào mà thôi.

Hắn thả ngựa đi khá chậm nên vật nhỏ trong lòng Nạp Dương cũng không khách khí mà sớm ngủ say trong lòng hắn tự bao giờ.

Nàng gần đây căn bản cực kỳ thích ngủ, có nhiều lúc hắn trong lòng có một loại hoảng sợ nàng không thanh tỉnh lại, hốt hoảng ghé sát thân thể Phùng Phùng vào người mình cho tới khi cảm nhận được nàng khẽ khàng thở đều mới an lòng.

Hắn đặc biệt đem nàng ra ngoài mong muốn nàng đem chút sinh khí hồi lại, hắn quả thức không chịu nổi cảnh vật nhỏ ngày ngày rũ rượi không nửa cái biểu cảm chôn bản thân trong góc phòng lạnh lẽo mãi. Còn nữa Nạp Dương muốn giải thích với nàng, đứa con kia hắn hoàn toàn không hề hay biết....

Có thể hay không đừng như vậy ngày ngày đờ đẫn, hắn luôn muốn nàng vui vẻ.

Nhưng mà nếu Phùng Phùng cứ tiếp tục ngủ như vậy, thì có khác nào lúc ở Nạp gia đâu? Hắn đem toàn bộ công việc gác lại để dành cho nàng chẳng hóa công cốc đi?

Đem nàng cẩn thận ôm xuống ngựa, không biết từ đâu hai cái nam nhân một thân hắc y tiến tới đem con tuấn mã cao lớn kia dắt đi.

Hắn bế nàng tới bên một quán trà trông có vẻ sạch sẽ, gương mặt hắn căn bản lạnh lùng toát lên phong thái vương giả cùng đẹp đẽ vô cùng, trái với lẽ thường lại ngang nhiên ôm ấp một nữ nhân trông lòng, thành công kéo theo chú ý của cả đám kẻ hiểu kỳ.

Nhưng là hắn khẽ đảo đôi mắt, đám dân đen chạm phải tia lửa trong con ngươi kia đều bất giác mà run lên, hẳn là người có địa vị đi... thật đáng sợ, mau giải tán, giải tán! Giống như muốn đem người ta đi lăng trì vậy.

Nạp Dương ôn nhu đem lực đạo lay tỉnh nữ nhân trong lòng, Phùng Phùng ngồi trên đùi hắn, mái đầu vẫn đang ngả vào lồng ngực rộng lớn, bộ dạng lười biếng si ngốc.

"Vật nhỏ, thanh tỉnh đi, một chút đưa nàng đi chơi nhé, còn ngủ nữa liền thành con heo đó"

Phùng Phùng bị lay liền lờ mờ tỉnh lại, làn da trắng xanh yếu ớt, bộ dạng ngái ngủ có vài phần đáng yêu.

Nạp Dương bất giác cúi xuống thơm nhẹ vào má nàng, dịu dàng vuốt lại mái tóc.

"Ngoan!"