Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công

Chương 5




Nói cậu nhát gan cũng được, Tịch Tây cả kinh, lập tức nuốt một ngụm nước bọt, mặt thoáng cái cúi xuống dưới, nhưng lại cảm thấy không ổn liền gắng gượng tạo ra một nụ cười ‘Kinh hỉ’, không ngờ vừa mới ngẩng đầu người ta đã dáng người thẳng tắp cao ngất, khuôn mặt nghiêm túc trang trọng, rất xứng với danh quân nhân thủ lĩnh.

Nói cách khác, Tịch Tây một khắc này liền trong suốt.

Tịch Tây vừa mới cười thật đúng là rất sáng lạn đấy, nếp nhăn trên mặt đều rút đến tận mang tai.

Tịch Nam từng nói qua, có một loại cười gọi đồ ngốc, nói chính là kiểu cười không thấy mặt trời của Tịch Tây. Đừng nói, Tịch Tây giờ phút này thật sự cảm giác mình như một đứa ngốc, một tay kéo rương hành lý nặng, dưới ánh nắng hừng hực đối với không khí cười đến miệng run rẩy, bên tai phảng phất âm thanh phỉ báng đồ ngốc.

Ngượng ngùng thu hồi nụ cười, rủ xuống cái đầu ba ba đi tiếp.

Tịch Tây vào làm việc tại trường đã được hai năm, dạy sinh viên năm hai khoa Luật, nhưng lần này bởi vì trở lại trường học quá sớm, còn chưa tới thời gian khai giảng, sinh viên năm hai còn chưa có trở về trường học, chỉ có Hội sinh viên cùng các thành viên Đoàn thể tới trường hỗ trợ tiếp đón tân sinh, cho nên ngoài các thầy cô trong trường, không có bao nhiêu người biết cậu, lại để cho cậu mới không quá xấu hổ.

Thật vất vả lên lầu, cuối cùng đến cửa phòng 512, Tịch Tây đang chuẩn bị vào trong, lại bị một cây chổi chắn tại cửa ra vào.

Tịch Tây cảm giác mình bề ngoài nhìn không tốt lắm, nhưng là người thật thà, không giống người xấu, lại lần nữa giơ lên một nụ cười tự cho là chất phác, “Vị bạn học này… Tôi không phải là người xấu.”

“Nơi này là ký túc xá nữ.” Nữ sinh kia yểu điệu nói, đại khái cao 160cm, mặc bộ váy màu xanh đại dương, tóc thật dài, khuôn mặt nho nhỏ, đôi mắt rất lớn đang đề phòng trừng cậu, đôi tay mảnh khảnh cầm lấy cây chổi nhựa màu đỏ để ngang cửa ra vào.

“Em gái tôi Tịch Bắc sắp tới sẽ ở nơi này vài năm.” Tịch Tây nói được rất hàm súc.

“Tịch Bắc?” Cái tên rất nam tính, cũng là bởi vì quá nam tính mà khi nàng xem danh sách thành viên ký túc xá thoáng cái liền nhớ kỹ…

Nữ sinh nghiêng đầu, rất nghiêm túc xăm soi Tịch Tây một phen, sau đó cười híp mắt, buông cây chổi, ôn nhu vươn tay, “Em gọi Cát Thiên Thiên, anh trai Tịch Bắc, em giúp anh chuyển hành lý a.”

Tịch Tây vốn đang nóng, bị người chăm chú nhìn như vậy, lại thấm một thân mồ hôi, áo sơ mi trắng ướt đẫm phía sau lưng, lộ ra có chút chật vật. Nghe được nữ sinh nói như vậy, liên tục không ngừng khoát tay, “Không, không cần khách khí, tôi tự làm là tốt rồi…” Nàng nhỏ người như vậy, chỉ sợ mang không nổi.

Nữ hài tử hẳn là người phương Nam, làn da trắng nõn, gương mặt thanh tú, mái tóc suôn dài, rất điềm đạm nho nhã, ôn ôn hoà hoà, cười không lộ răng, nhưng lúc cười mắt cong như vầng trăng non.

Tịch Tây nói nàng làm như không nghe thấy, xỏ vào dép lê đáng yêu, nhanh lẹ đi tới, nhẹ nhàng cầm lấy túi xách trong tay Tịch Tây.”Không có sao, vừa nãy em mạo phạm anh trai Tịch Bắc, giúp một chút mới phải đấy.”

Tịch Tây đâu chịu để cho tiểu cô nương khuân đồ, đang muốn nói trong này tất cả đều là sách nàng không chuyển được đâu, chỉ thấy nữ hài tử dễ dàng cầm túi đặt lên giường có dán tên Tịch Bắc.

Cậu há hốc mồm, ngây ra như phỗng.

Nét mặt của cậu rất vũ nhục người, nhưng nữ hài tử không chút nào để ý, rất săn sóc đem điều hoà chỉnh lại nhiệt độ thấp hơn, lại để cho Tịch Tây ngồi nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau lại mang đến một ly trà thơm ngát mời cậu uống, sau đó lại tiếp tục đi dọn nhà.

Người khác bận việc Tịch Tây cũng không có ý tứ ngồi không, uống trà xong muốn giúp Tịch Bắc lau sạch sẽ ván giường, nhưng mà cậu đến gần xem xét, ván giường sớm đã sáng bóng không nhiễm một hạt bụi rồi, còn có mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng.

Tịch Tây tức thì cảm khái, cô gái như vậy thật tốt ah, nếu Bắc Bắc cùng nàng ở chung, học được một phần ba của nàng là tốt rồi.

Kỳ thật người Tịch gia ngược lại cũng không phải quá nuông chiều, ngôi nhà to như vậy cũng chỉ có ba người hầu một lái xe, Tịch Tây ở nhà đều là tự dọn phòng mình, mà ngay cả quần áo cũng sẽ tự động bỏ vào máy giặt, cũng tự mang quần áo đi phơi.

Tịch gia lão ba đã già rồi, rất thích đem người một nhà tụ họp, giống như hôm nay vậy, rõ ràng một người lái xe có thể hoàn thành chuyện đơn giản này vậy mà lại kéo cả Tịch Đông cùng Tịch Nam đang làm việc tại Tịch thị đến phụng bồi.

Đối với cách làm của lão ba Tịch Tây không có ý kiến, chỉ cần ba không nên ép cậu đi xem mắt, mặt khác đều ok.

Vừa nghĩ, Tịch Bắc đã đến, cười lộ ra hàm răng sáng ngời mê hoặc cô bé trong phòng, tiến lên tự giới thiệu.

Tịch Bắc nha đầu kia một quỷ tinh ranh, rất nhanh cùng với cô gái phương Nam Cát Thiên Thiên trở nên thân thiết, đem Tịch ném về phía Tây (Tịch Tây =))), mặc kệ cậu một người nam nhân tại ký túc xá nữ tự sinh tự diệt.

Các nàng không biết hàn huyên cái gì, Tịch Bắc ngày thường hay giả vờ ngây thơ thục nữ giờ hình tượng đều không cần, thét chói tai vang lên: “Thiên Thiên, thật sự, làn da kia, đôi mắt kia, cái mũi kia, tớ đời này chưa từng thấy qua người nào đẹp như vậy, quân phục màu xanh lá xấu như vậy mặc trên người hắn lại trở nên bá khí phi phàm! Còn có…”

Tịch Tây khẽ giật mình, cảm thấy biết rõ nàng đang nói ai rồi. Thở dài một hơi, gật đầu chào cô bé kia cùng Tịch Bắc liền rời đi. Cậu còn phải giúp Tịch Bắc lấy phiếu ăn, đăng ký sách nữa.

Chuẩn bị xong tất cả những chuyện này thời gian đã không còn sớm, trở lại ký túc xá uống một chén nước đổi một bộ quần áo liền bò ra ngủ.

Cậu ngủ nửa giờ khi tỉnh lại đã là hơn bốn giờ chiều rồi, mở ra vòi nước vốc nước lên mặt, trong lòng vẫn là có chút không ổn định.

Cậu vậy mà mơ tới Lăng Mộc Phong!

Nam tử nhan sắc đủ để khuynh quốc khuynh thành, cậu nhớ rõ hôm nay sau khi cậu cất bước rời đi sau lưng một mảnh âm thanh ủng hộ cùng ca ngợi, cậu lúc ấy nhất định là đỏ mặt, cho nên đầu cũng không dám ngẩng lên.

Kỳ thật mơ tới một người cũng không có gì cả, nhưng là cậu lại chỉ mơ tới ánh mắt như kim cương đen kia, mơ tới nó đưa cậu hút vào lỗ đen, hắn cầm tay cậu, cậu không có chỗ để trốn.

Đối với giấc mộng này Tịch Tây vẫn còn nhớ rõ, cậu đường đường một nam tử hán bỏ người chạy lấy mình, cũng không biết đối phương chờ cậu đã bao lâu.

Cậu ngược lại cũng không thấy Lăng Mộc Phong là cái loại người hẹp hòi này, nhưng nhất định là cao ngạo vô song, không cho phép người khác bỏ rơi mình, mặc kệ cố ý hoặc là vô tình.

Ngày đó đối phương vẫn là một loại thái độ lúc sáng lúc tối, con mắt còn mang theo trêu tức, giống như xem cuộc vui giống như nghiền ngẫm, cái kia lại để cho Tịch Tây cảm thấy… nguy hiểm.

Đúng vậy, nguy hiểm.

Cậu cảm thấy Lăng Mộc Phong không đơn giản có thể hình dung được, hắn rất nguy hiểm, nơi nào hắn đứng không khí đều vòng quanh xoay chuyển, làm người khác khó thở.

Cậu là thứ người tầm thường, rất bình thường, đứng trong đám đông hoàn toàn mờ nhạt.

Nhưng cậu vẫn rất cao hứng, thật sự, bởi vì cậu là Tịch Tây ah.

Cậu thích là chính bản thân mình thôi.