Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công

Chương 2




Địa điểm xem mắt của hai người là nhà hàng Tây phong cách Pháp quốc nổi tiếng nhất S thị, nhà hàng thanh tĩnh thoải mái, bố trí cao cấp ưu nhã, thảm trải sàn, đèn trang trí, bàn ghế, món ăn đều mang một cỗ phong vị nồng đậm nước Pháp.

Nhà hàng này Lăng Mộc Phong đã đến vài lần, mỗi lần từ quân khu miền Tây trở về hắn đều tới đây gọi rượu mạnh cùng gan ngỗng vui vẻ dùng cơm trưa.

Vì thể hiện sự tôn trọng phụ nữ, địa điểm xem mắt lần này là do Lăng Mộc Nhiễm lựa chọn, vừa vặn nàng cũng thích nhà hàng Tây này liền chọn.

Lần xem mắt đầu tiên lại là Lăng Mộc Phong xuất hiện, cũng không phải là nói là vì Lăng Mộc Nhiễm không thể tới, mà là Lăng Mộc Phong tác phong quân nhân theo bản năng tới trước người khác một bước.

Nói thực ra, lần xem mắt này nếu không phải Lăng Mộc Nhiễm không thể đúng hẹn đến mà Lăng lão tư lệnh phát ra mệnh lệnh phải có một người đi thay mặt, không thể thất lễ, hắn Lăng Mộc Phong là khinh thường chẳng thèm đi đâu, cho dù hắn hiện tại nhai trong miệng chính là gan ngỗng hắn thích nhất.

Bất quá hắn hiện tại tâm tình rất tốt, Tịch Tây cái bóng lưng chạy trốn kia ngoài ý muốn lấy được lòng hắn, cho nên khó được không có vạch trần cậu —— phương hướng cậu đi không phải toilet mà là cửa chính, sau đó rất buồn cười phát hiện Tịch Tây đỏ mặt từ cửa chính chạy trở về.

“Thật có lỗi, tôi đã quên nhà của cậu cách nhà hàng này khá xa, không có cân nhắc đến chuyện có thể cậu là lần đầu tiên tới nơi này.” Nói xong, Lăng Mộc Phong trên mặt hiển hiện một cái vẻ mặt nghiêm túc, đứng lên thân sĩ làm một động tác mời, “Toilet ở bên cạnh.”

Tịch Tây cả người đóng băng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy xấu hổ, xoay người ngồi xuống giằng co 10 giây, miệng mới kéo ra một cái tươi cười cứng ngắc, hướng toilet thủ trưởng đại nhân chỉ thị đi đến.

Nhìn bóng lưng cứng ngắc của cậu Lăng Mộc Phong rất săn sóc nói câu, “Tịch Tây, có một số việc là không thể khẩn trương được.”

Tịch Tây nắm đấm nắm chặt, bị đè nén rất lâu mới tự an ủi chính mình không có sao, dù sao bọn họ không phải trên cùng một đường thẳng.

Phản ứng của cậu lại để cho Lăng Mộc Phong rất hài lòng, nheo lại con ngươi nhấp một ngụm rượu nho 82 năm, dùng hết một phần gan ngỗng sau đó gọi thêm một phần điểm tâm ngọt nước Pháp.

Sau khi món điểm tâm ngọt vào trong bụng hắn cảm thấy rất thỏa mãn, đưa tay giống như lơ đãng nhìn đồng hồ tùy thân, thời gian Tịch Tây đi toilet đã qua 20 phút năm giây.

Ánh mắt tĩnh lặng trầm tư sau một lúc cánh môi mân ra một nụ cười nhàn nhạt mị hoặc, giữa bốn phía ánh mắt hâm mộ của phái nữ gọi phục vụ viên tính tiền, kết quả phục vụ viên xấu hổ tim đập trả lời: “Tiên sinh, bữa ăn này của ngài đã có người thanh toán, xin hỏi còn có chuyện gì cần sao?”

Lăng thủ trưởng dùng nụ cười đáp lại, “Cảm ơn, tôi muốn biết Tịch tiên sinh là tính tiền rời đi từ lúc nào?”

Phục vụ viên bị nụ cười này kích thích đến cổ đều nhiễm lên một màu phấn hồng, càng lễ phép mà nói: “Đại khái mười lăm phút trước.”

Lăng thủ trưởng nghe vậy, mày rậm nhảy lên, con ngươi thuỷ sắc rất nhanh loé lên, hướng phục vụ viên khẽ gật đầu liền đứng dậy, dưới ánh mắt tiếc hận của chúng nữ vững bước rời đi.

~~~

Đừng hoài nghi, Tịch Tây thật đúng là đã làm con chuột, từ toilet sạch đẹp của nhà hàng tháo chạy, ngay cả hoá đơn đều là nhờ phục vụ viên mang đến cửa trước thanh toán.

Tịch Tây sống 24 năm chưa bao giờ cảm thấy một người là khó ứng phó như thế, cái gọi là khẩu Phật tâm xà nói trên người Lăng Mộc Phong là quá chuẩn rồi a.

Kỳ thật Tịch Tây lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Mộc Phong đã cảm thấy đối phương là đàn ông đích thực, nhưng là đối phương một bộ chờ đợi mình cùng da thịt tuyết sắc lại để cho cậu không để ý đến đối phương bờ vai rộng khuôn mặt tuấn tú còn có trang phục quân nhân uy vũ nam tính, đơn giản chỉ hỏi một câu: “Cô là Lăng tiểu thư?”.

Hoảng loạn gọi taxi, cậu vừa đi vừa quay đầu lại, nhìn thế nào cũng giống như đào binh (lính đào ngũ). Nhưng là nếu cho cậu lần thứ hai lựa chọn cậu vẫn là chọn làm đào binh, đến tận khi về đến Tịch gia cậu vẫn nghĩ như vậy.

Chỉ là, cậu không biết ý nghĩ này trong một tương lai không xa làm cho cậu hối hận đến đắng hết cả lòng.

“Tây Tây nhanh như vậy đã trở về rồi sao?” Tịch Tây vừa đi vào Tịch gia, mở cửa cho cậu chính là Tịch Bắc đang gặm táo.

Tịch Tây có chút chán nản, liếc Tịch Bắc giơ tay đập cho nàng một cái, “Tiểu nha đầu, gọi ca ca.” Cả ngày Tây Tây, Tây Tây gọi cũng không chê buồn nôn.

Cậu ra tay không nặng Tịch Bắc cũng không nhõng nhẽo chu môi hô đau, ngược lại là ném đi quả táo ôm lấy cánh tay của cậu hiếu kỳ líu ríu, “Thế nào rồi, cái cô Lăng Mộc Nhiễm Lăng tiểu thư có được không?”

Tịch Tây tức giận, mặc nàng đem mình kéo đến ghế sô pha, “Thi đại học xong liền đắc chí đi à nha, không phải nói đi du lịch cùng với lớp sao?”

“Đừng nói nữa.” Tịch Bắc anh khí giương mi, nhăn mũi trợn mắt nói: “Đám người kia không có một cái gọi là can đảm, đã nói cùng đi N thị leo núi mạo hiểm, kết quả thi xong liền không ai dám vác balo đi, làm hại em toi công chuẩn bị.”

“Em cho rằng ai cũng giống như em cái gì cũng không cần quan tâm sao, cho dù kỳ thi đại học đã kết thúc cũng không thể buông lỏng, đại học không phải…”

“Rồi rồi rồi…” Tịch Bắc đầu hàng, “Đừng cứ mãi nói em, quay lại vấn đề chính, anh đối với cái cô Lăng tiểu thư ấn tượng như thế nào?”

Tịch Tây nhún vai buông tay, “Không có như thế nào, tiểu thư chẳng thấy đâu, tiên sinh thì có một.”

“Cái gì?” Tịch Bắc là thứ quỷ tinh ranh, nhưng là sửng sốt nghe không hiểu.

“Lăng tiểu thư tạm thời có ca giải phẫu lại để cho anh trai của nàng đến thay.”

Tịch Bắc hừ nhẹ, “Cái cớ sứt sẹo, không muốn đến trực tiếp cự tuyệt là tốt rồi, ruột đều ngoặt thành 800 đoạn.”

Tịch Tây không đồng ý, “Đối phương là cán bộ thế gia, cần gì phải nói dối nhỏ nhặt như vậy.”

“Anh biết?” Tịch Bắc nhìn Tam ca chất phác của mình, không có trực tiếp đả kích, uyển chuyển nói: “Đại ca nói tại trên thương trường cái kia gọi là chiến thuật vu hồi (vòng quanh), nếu như Tam ca anh chịu đi theo sắp xếp của ba, không dám cam đoan sau này có tiếp tục xem mắt hay không nhưng là khẳng định từ nay về sau có thể ngăn chặn chuyện thất hẹn.” Tịch gia nổi tiếng xót con, ba làm sao cam lòng ủy khuất con trai làm cái chân chạy việc đâu, ít nhất cũng phải để cho cậu giữ chức phó quản lý tiền lương.

Tịch Tây cả khuôn mặt thanh tú nghe vậy ảm đạm ba phần, “Nói đến nói đi mọi người vẫn là hi vọng anh trở về Tịch thị hỗ trợ.”

“Làm giáo viên thể dục rất mệt mỏi ah.” Tịch Bắc không có phủ nhận, nhìn anh trai cũng có thể coi là dễ nhìn của mình, một bộ vì anh suy nghĩ: “Đại ca Nhị ca lớn lên rất tốt, mí mắt đều không cần giơ lên thoáng một phát đã có người tự động nhào đến, Tam ca anh vẫn phải là có thực tài mới đảm bảo được.”

Tịch Tây dở khóc dở cười, vỗ vỗ đùi đứng lên, “Được rồi, anh mới có 24, cũng không phải sắp ế vợ, xem mọi người vội vàng kìa.” Quả thực là hoàng đế không gấp thái giám gấp.

“Tam ca anh đừng đi vội, em nói rất nghiêm túc.” Tịch Bắc túm lấy cánh tay cường tráng của cậu không cho cậu đi, luôn miệng, “Mấy cô quá xinh chúng ta trước chưa nghĩ tới, anh có cái tốt của anh, những bông hoa sen mới nở bề ngoài tuy sạch sẽ nhưng vẫn dính nước bùn, hái một nhánh lá xanh so với nó sạch sẽ nhiều hơn.”

Nói cho cùng Tịch Bắc kiên trì cho rằng là người ta quá đẹp chướng mắt Tam ca nhà mình, Tam ca sợ không có mặt mũi liền nói dối rằng người không có tới, anh người ta đến là lấy cớ.

OK, không sao hết, nàng hiểu, ai kêu trăm năm qua Tịch gia bất phàm lại sinh ra một gia hoả bình thường như vậy, ta nhận!

Tịch Tây hữu khí vô lực, nhưng vẫn là phản bác nói: “Cái gì gọi là hái một nhánh lá xanh, em còn muốn giúp anh tìm nam nhân hay sao?”

“Cái này cũng chưa hẳn không thể!”

Tịch Tây vặn lông mày, “Em tiểu nha đầu lại nói linh tinh cái gì?!”

“Ách, đùa thôi mà… Người ta là nhanh mồm nhanh miệng, nói nhầm xíu!” Tịch Bắc làm nũng, trong lòng nghĩ nữ nhân đều tìm không ra người khác đừng hòng nghĩ tới!

“Thật sao?” Tịch Tây không thể phản bác, kéo ra cánh tay nhỏ bé khoác trên tay mình “Đại ca Nhị ca cũng có đối tượng rồi, nếu như bọn họ làm đám cưới anh sẽ ngày ngày đi xem mắt như thế nào?”

Tịch Bắc cảm thấy vô cùng khủng khiếp: “Đây không phải là rất vất vả?” Nói trắng ra là cho rằng Tam ca quý hiếm nhà mình không có khả năng cùng Đại ca Nhị ca đứng trên một trục hoành.

Tịch Tây thở dài, “Phải vậy đấy.”