Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Chương 68




Edit: mô mô

Lạc Tử Dạ sửng sốt một trận, cúi đầu nhìn cái móng heo đang đặt trước ngực. Ngơ ngác vài giây, tự hỏi xem bản thân có phải là đang nhìn lầm hay không? Tất nhiên, sau khi xác định được có phải mình nhìn lầm hay không, sắc mặt của Lạc Tử Dạ ngay lập tức tái lại...

Đã vậy, bên tai còn truyền đến lời nói của tên tiện nhân này!

Lạc Tử Dạ nghẹn họng, hàm răng không thể nhẫn nhịn được mà cắn thật chặt, cố gắng khắc chế cảm xúc của bản thân. Nàng rất rõ ràng hiện tại không thể biểu lộ sắc mặt quá rõ ràng, nếu không nhất định sẽ khiến hắn nghi ngờ nàng không phải là nam nhân! Dù là vậy, Lạc Tử Dạ vẫn không thể nhịn được mà huy một cái tát xuống bàn tay đang lộn xộn của hắn.

Đồng thời cũng quay đầu lại nhìn dung nhan tuấn mĩ của hắn, gầm lên: " Cút ngay! Lão tử đã nói đây là thịt mỡ, là thịt mỡ... thịt mỡ cùng với cơ ngực giống nhau cái mẹ gì không?"

Cái tát mà Lạc Tử Dạ chụp xuống tay của Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng thật sự nặng, khiến cho lông này của Nhiếp Chính Vương điện hạ nhíu lại một chút, thu tay lại. Ánh mắt của hắn hơi thẫm lại, nhìn thấy ánh mắt vì tức giận mà trừng hắn của nàng, hắn trầm mặc trong chốc lát, bắt đầu mới nghi hoặc mở miệng: " Thật sự?"

Thịt mỡ và cơ bắp đúng thật là rất khác nhau!

Mà hết thảy mọi chuyện cũng là vì bao nhiêu năm nay Nhiếp Chính Vương điện hạ đều chưa hề đụng đến nữ sắc. Mặc dù hắn hiểu rất rõ thân thể nam tử cùng nữ tử có sự khác biệt. Nhưng cụ thể là khác nhau về sự mềm mại phía trên là như thế nào thì hắn lại không hề biết, cho nên trước mắt còn chưa có thể phân biệt được!

Lạc Tử Dạ trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục mở miệng nói: " Vô nghĩa! Bằng không ngươi nghĩ thế nào?"

Nói xong lời này, Lạc Tử Dạ bắt đầu giận dỗi! Nửa bò dậy, trừng mắt nhìn hắn, mở miệng hỏi: " Không lẽ ngươi tưởng rằng gia với ngươi không giống nhau là bởi vì gia là nữ nhân? Ngươi thấy có nữ nhân nào ngực nhỏ như vậy chưa?"

Lạc Tử Dạ vừa nói vừa ưỡn ngực lên. Ngực của nàng nguyên bản cũng không nhỏ nhưng bởi vì đang quấn vải bố nên cũng rất " phẳng"!

Mặc dù vậy nhưng cũng không nhìn ra được một chút biến háo bất thường gì! Lời của Lạc Tử Dạ lúc nói ra nhìn về ngoài thì cực kì kiên cường nhưng sau đầu lại không nhịn được mà chảy ra một hạt mồ hôi. Cái loại lời nói và kích động đến ngu xuẩn này của nàng hoàn toàn là vì muốn lấy được sự tin tưởng của hắn thôi đấy! Nàng biết rằng hiện tại trước mắt người ta, nàng cũng xem như là một tên nửa biến thái, nói không chừng còn phải đem nàng lột ra chứng thực lại một chút! Hiện tại nàng chỉ có thể chắp tay hi vọng hắn có nhiều phần bình thường, ít phần biến thái đi một chút mà thôi!

Nhiếp Chính Vương điện hạ sau khi nghe xong lời này của Lạc Tử Dạ thì đôi mắt hơi đảo một chút, cẩn thận nhìn chằm chằm ngực nàng trò chốc lát.

Sau một lúc lâu mà vẫn không thấy trên trứng thối này nói câu nào, Lạc Tử Dạ nhìn thấy ánh mắt của hắn thì sau đầu nàng ban đầu chút có một hạt mồ hôi lạnh nhanh chóng tiến hoá thành một hàng mồ hôi lạnh, nuốt một chút nước miếng. Sao hiện tại nàng lại có cảm xúc muốn vươn hai tay che chở đi bộ ngực đáng thương của nàng vậy -.-!!

Nhưng nàng lại hiểu được, nếu như hiện tại nàng làm ra hành động che chắn ngực thì càng bị nghi ngờ nhiều hơn!

Da đầu Lạc Tử Dạ căng lại, không hề nhúc nhích mà ngồi trầm mặc hồi lâu. Lấy hết can đảm từ thuở cha sinh mẹ đẻ mà ngồi đối diện với hắn. Bởi vì nàng biết rằng, chỉ cần bây giờ nàng có thể thành công lừa gạt hắn thì tỉ lệ hắn phát hiện ra nàng là nam nhân sẽ giảm đi cấp tốc! Về sau nàng sẽ an toàn hơn gấp bội.

Mà vị Nhiếp Chính Vương điện hạ kia tinh tế nhìn ngực nàng nửa ngày, rốt cuộc cũng mở miệng: " Đúng vậy, cô rất ít khi nhìn thấy nữ nhân nào ngực nhỏ như thế!"

Những nữa nhân mà Nhiếp Chính Vương điện hạ từng thấy hiển nhiên tất cả đều là con em quan lại, quý tộc. Cơ bản những nữ nhân này đều được người trò nhà nuôi dưỡng rất tốt, nói không chừng tương lại còn đưa vào trong cung làm hoàng phi cho nên cáo loại đồ bổ như linh chỉ hầm tất nhiên không hề ít. Vì vậy mà tỉ lệ của bộ ngực không hề là người ta thất vọng! Trong khi Lạc Tử Dạ vẫn luôn dùng vải bố...

Thật sự cũng quá khiến cho người ta tuyệt vọng!

Vì vậy mà Nhiếp Chính Vương điện hạ sau khi suy tư một lúc liền đánh mất nghi ngờ của chính mình. Hoặc là nói, Lạc Tử Dạ quá mức hào phóng, thậm chí so với nam nhân còn đáng khinh hơn, đã vậy lại còn có thêm cả hầu kết cho nên từ trước đến nay Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng không hề nghĩ nàng là nữ nhân! Tự nhiên, hắn cũng chỉ trừng mắt một lúc mà cũng không hề nghi ngờ.

Vì thế, Nhiếp Chính Vương điện hạ liền nằm xuống, trong lòng yên lặng mà cho rằng, tuy hắn không biết cái thứ trên người Lạc Tử Dạ là thịt mỡ hay là cơ bắp, nhưng cảm xúc thật sự là không hề tệ! Cảm xúc này làm cho hắn cảm thấy đê mê!

Lạc Tử Dạ rốt cuộc cũng thấy hắn nằm xuống, thở phào một hơi, đại để cũng cảm thấy bản thân hiện tại đã an toàn! Trong lòng tiếp tục duy trì trạng thái run sợ nằm xuống, tự cảnh cáo bản thân ngày mai khi trời vừa sáng liền lập tức bò dậy, nói cho hắn biết rằng nàng đã ngủ đủ sau đó nhất định sẽ chạy như điên ra ngoài! Về sau tự giác mà cách xa cái trên thần kinh này ra một chút, tránh cho thần kinh cùng sinh mạng của bản thân bị tổn hại.

Lạc Tử Dạ cứ như vậy mà ôm theo tâm tư thấp thỏm nằm xuống nhìn nóc giường.

Vừa mới nằm xuống thì đã bị tên trứng thôi kia kéo vào lồng ngực. L nhịn không được giật giật khoé miệng, không nhúc nhích cũng không thật sự dám động đậy. Cũng may lúc này Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng xem như đã bình tĩnh hơn không ít, không có tiếp tục làm cái gì đáng khinh, cũng không mại phạm làm hỏng đến dây thần kinh của nàng, không làm cho nàng sợ đến tiểu ra quần!

..................

Bên trong tẩm điện cũng dần dần yên tĩnh lại.

Diêm Liệt cùng hai huynh đệ ma tà, ma già đứng ngoài cửa dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, thấy bên trong không có thanh âm gì mới chậm rãi liếc mắt nhìn nhau, từng người cơ hồ đều nuốt một chút nước miếng, không biết hai người kia thật sự là yên tĩnh ngủ hay vẫn là làm mấy cái chuyện mà thẳng nam như bọn họ khó có thể tiếp thu được! Hay là bây giờ đã làm xong vận động nên đã đi ngủ?

Nghĩ đến đây, hai người bọn họ không nhịn được lại liếc mắt nhìn nhau một cái nữa.

Nếu như vương thật sự cùng với thái tử làm cái vận động không hài hoà giống như bọn họ nghĩ kia, thì cũng khôn nên nhanh như vậy chứ, hơn nữa, ai là người thượng? Nghĩ vậy, bọn họ lại tiếp tục im lặng mà nhìn trời, trong lòng mang theo ưu thương nhàn nhạt, hẳn là vương đi?!

Mà ở nơi xa cũng có một đôi mắt đang nhìn về phía tẩm điện, đôi mắt sáng đó là của nữ tử! Bên trong ánh mắt không giấu được tia giận dữ cùng hận ý! Vì vậy, bàn tay dưới ống tay áo rộng của nàng ta nắm chặt lại, mặc dù vậy, nàng ta cũng chỉ có thể đứng ở xa nhìn mà không dám tới gần!

Đồng thời, sau lưng nàng ta cũng truyền đến một trận tiếng bước chân.

Ả ta ngẩn ra, đang định xoay người rời đi thì nghe thấy một giọng nói vui sướng của nữ tử truyền đến: " Long Chiêu công chúa cũng tới đây sao? Tại sao khi ngươi tiến vào đây mà ta lại không nghe nói?"

Lời này của nàng đã nói ra, Võ Lưu Nguyệt muốn lặng im rời đi cũng không thể nữa! Chỉ có thể xoay đầu lại nhìn nàng, mở miệng nói: " Nguyên lai là Vân Tiểu thư!"

Vân Tiêu Nháo gật đầu nhìn nàng ta một lát rồi lại nhìn về phương hướng tẩm cung của Phượng Vô Trù.

Tuy rằng tính tình nàng rất đơn thuần nhưng dù sao cũn là nữ tử xuất thân từ thế gia, tất nhiên nàng hiểu được biểu tình trên mặt của Võ Lưu Nguyệt có nghĩa là gì!

Vân Tiêu Nháo cười nhẹ một tiếng, mở miệng nói: " Long Chiêu công chúa vì ái mộ Nhiếp Chính Vương điện hạ nên mới xuất hiện ở đây vào lúc này?"

Võ Lưu Nguyệt không nghĩ nàng lại nói chuyện trực tiếp như vậy nên hơi hơi sửng sốt, sau đó nàng ta đột nhiên cười, tựa như đã hiểu ra cái gì đó, cũng không có dấu giếm mà trực tiếp nói: " Đích xác! Hơn nữa, nếu như bản công chúa không nhớ sai thì Vân tiểu thư cũng là vì ái mộ thái tử nên mới xuất hiện ở bên trong Quốc Tự, mà trước mắt, ta lại nghe nói hôm nay Nhiếp Chính Vương điện hạ đã yêu cầu thái tử thị tẩm, không biết trong lòng Vân tiểu thư có thấy mất mát hay không?"

Biểu tình tinh nghịch vui sướng của Vân Tiêu Nháo nhanh chóng ẩn đi, hiện lên vẻ mặt ổn trọng thân trầm, mở miệng ôn nhu nói: " Đúng là thái tử đã nói với ta người là đoạn tụ, chỉ thích nam nhân! Ta nghĩ nên thành toàn cho nam nhân mà mình yêu, khiến cho hắn ở bên cạnh người mà hắn thích. Hắn được vui vẻ thì tất nhiên ta sẽ vui vẻ, tại sao lại phải mất mát!"

Ánh mắt của Võ Lưu Nguyệt lạnh hơn, mở miệng giận dữ nói: " Lời này của Vân tiểu thư thật sự là lời thật lòng?"

Vân Tiêu Nháo gật đầu: " Đó là tất nhiên! Cho nên nếu công chúa muốn lợi dụng ta chia rẽ bọn họ là không có khả năng!" Khi Vân Tiêu Nháo nói lời này, biểu tình trên mặt chậm rãi lộ ra vẻ xa cách, thậm chí còn có một chút châm chọc cùng cảnh cáo.

Nàng biết rõ những lời nói của Võ Lưu Nguyệt hoàn toàn là muốn lôi kéo nàng giúp ả ta chia rẽ thái tử và Nhiếp Chính Vương điện hạ.

Nàng hiểu rõ mục đích của đối phương nhưng nàng vẫn từ chối.

Thấy Vân Tiêu Nhái nói trắng ra như thế, Võ Lưu Nguyệt cũng không dám nói cái gì! Sau khi trầm mặc trong chốc lát, ả ta vẫn chưa từ bỏ ý định, cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: " Không lẽ Vân tiểu thư không nghĩ đến nếu như hai người bọn họ ở bên nhau, thế tục sẽ bỏ qua cho bọn họ? Vân tiểu thư định để cho nam nhân mà mình thích bị người ta khoa chân múa tay, trở thành đề tài bàn tán tại tửu lâu?"

Ả nói ra lời này hoang toàn là muốn lợi dụng tâm ái mộ của Vân Tiêu Nháo đối với thái tử!

Vân Tiêu Nhái nghe xong lời này thì dung sắc trên mặt vẫn nhàn nhạt, không mặn không nhạt đáp lời: " Tuy rằng ta không muốn nghe những lời đàm tiếu đó nhưng đấy cũng không phải là lí do để ta có thể chia rẽ bọn họ! Trong lòng ta, ghê tởm nhất là việc mang nghĩ tình yêu, quan tâm đi tổn thương người trong lòng của mình. Ý nghĩa của ta không hi vọng xa vời gì vào việc công chúa có thể lí giải nhưng mong rằng công chúa sẽ hiểu rõ được!"

Lời này của nàng không khác nào đang chứng thực nàng sẽ không cùng Võ Lưu Nguyệt cá mè một lứa!

Võ Lưu Nguyệt cười lạnh một tiếng, không hề nói nhiều tính toán xoay người rời đi, mở miệng nói: " Bân đầu ta cũng chỉ định phá hư tình cảm của bọn họ, cũng định xem xét trên việc ngươi cùng ta ngồi chung một thuyền mà tha cho Lạc Tử Dạ một mạng. Nhưng mà ngươi lại khinh thường hợp tác cùng ta, vậy thì ta cũng không nên nhiều lời nữa!"

Lời này của ả chính là đang muốn uy hiếp nàng!

Trên thực tế, Vân Tiêu Nháo cũng không phải là nhân vật dễ đối phó gì! Nàng nghe xong lời này thì cũng chỉ mỉm cười, nhìn bóng dáng của Võ Lưu Nguyệt mở miệng: " Phải không? Bất quá, ta vẫn nên nhắc nhở công chúa một chút, Quốc Tự là hoàng mệnh của cả quốc gia, nếu như không phải là người của quốc gia, khi đột nhập thì chính là tử tội! Ta tiến vào đây là đã được thái tử bảo đảm cũng là người của Thiên Diệu, nên mới không thể có việc gì, nhưng công chúa thì sao đây? Ta thế nhưng lại chưa hề nghe nói công chúa cũng được ngô hoàng phê chuẩn vào Quốc Tự! Nếu như hôm nay mà xảy ra chuyện gì thì ta cũng có thể xem như không thấy công chúa!"

Nói tới đây, nàng bỗng kéo dài âm điệu, cười lạnh nói: " Nhưng nếu thái tử xảy ra chuyện gì không hay thì những gì ta chứng kiến hôm nay có thể truyền ra hay không thì ta lại không thể nắm chắc được!"