Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Chương 66: Cởi, hay không cởi?




Edit: mô mô

"Cái gì?" Diêm Liệt trừng lớn mắt, nhìn thân ảnh của người đang đi vào trong tẩm điện. Hắn muốn đi vào trong ngăn trở một chút nhưng lại cảm thấy đây là ý của vương mà hắn thân lại là một hộ vệ nên không có tư cách can thiệp cũng không được phép đi vào! Nhưng nếu không đi vào thì hắn thật sự muốn loại chuyện này xảy ra trước mắt mà không hề ngăn trở hay sao?

Không! Chuẩn xác mà nói thì thân là một hộ vệ trung thành và tận tâm, hắn thật sự sẽ trơ mắt mà nhìn vương " lầm đường lạc lối" mà không ngăn trở hay sao?

Người có tâm tình rời tắm cùng hắn là ma tà và ma từ đứng ở cửa. Hai huynh đệ bọn họ liếc nhau cảm thấy tình huống này có vẻ không đúng, không lẽ vương đang định phát triển khuynh hướng theo con đường đoạn tụ? Hơn nữa đối tượng lại là người không có tiết tháo, ăn chơi trác táng nhiều năm là thái tử? Bọn họ nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy thân là một hộ vệ tốt nhất của vương, đã từng đối mặt với biết bao việc nguy hiểm nhưng vào giờ phút này lại cảm thấy rằng việc hôm nay mới là khảo nghiệm khó khăn nhất mà bọn họ phải trải qua! Bởi họ sâu sắc mà cảm nhận rằng nếu hiện tại bọn họ lên khuyên can vương không cần phải lầm đường lạc lồi thì rất có khả năng sẽ mất mạng———-bọn họ vẫn là nên đi cổ vũ Diêm Liệt đại nhân đứng lên đấu tranh vậy!

Dù gì thì Diêm Liệt đại nhân mới là thống lĩnh, là hộ vệ đứng đầu của vương kị hộ vệ, là người vườn coi trọng nhất. Loại nhiệm vụ tương đối uy hiếp, tương đối gian khổ thì chỉ có người có đầy bản lĩnh như Diêm Liệt đại nhân mới có thể hoàn thành thật tốt! Năng lực của hai người bọn họ chỉ có hạn, lực bất tòng tâm.... haizzz!

Loại tinh thần vừa mới trồi lên này khiến cho hai người bọn họ nhanh chóng quay đầu, cực kì ăn ý mà nhìn về phía Diêm Liệt. Khoé miệng Diêm Liệt dật nhẹ một cái, nhìn ánh mắt mong chờ của hai người bọn họ, sau đó lại nhìn ánh trăng trên không trung một lát, nghiêm túc mà nhớ lại cố hương một trận...

Cuối cùng hắn quyết định giống như chưa hề nhìn thấy cái gì! Hắn cũng chỉ là hộ vệ mà thôi, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ cho sự an toàn của vương, tuy rằng vương là người mạnh nhất đại lục nhưng mà vương cũng cần phải sinh hoạt cá nhân không phải sao? Bất luận ý kiến gì của vương bọn họ cũng đều phải duy trì cùng tự hiểu không phải sao? Đây mới chính là việc mà một hộ vệ ưu tú nên làm!

Hắn mới không ngu mà đi thừa nhận rằng thực sự là hắn sợ sau khi vào đấu nhìn được cái gì không nên nhìn sẽ phải chọc mù hai mắt đâu!

Hắn cảm thấy hai mắt của mình gần đây rất hay đau!

Thân là chính chủ của mọi việc, Lạc Tử Dạ sau khi nghe Phượng Vô Trù nói xong câu đó liền bị hắn xách cổ áo lôi vào trong tẩm điện. Trên đọan đường ngắn đi vào trong điện, Lạc Tử Dạ cơ hồ không thể ức chế nội tâm của bản thân, hai mắt sáng lên, trong lòng xuất hiện hai mươi mấy Lạc Tử Dạ tay nắm tay đá chân theo vòng tròn vui sướng nhảy lò cò. Cảm thấy chính mình vui vẻ đến sắp phát nổ rồi, cả người lâng lâng như trên không, sung sướng nói: mụ mụ, ta yêu ngươi!

Nhưng là trong lúc nàng đang vui sướng bay trong không trung nửa ngày thì sau khi nhìn lại đoạn đường ngắn kia, cả người nhanh chóng rơi xuống từ không trung... ừ trong tưởng tượng.

Cao hứng cái con khỉ khô gì mà cao hứng, nhìn xem xem đối tượng đó là ai a! Bản thân nàng đã là giả nam rồi nếu như bị phát hiện thì làm sao bây giờ?

" Quăng ngã!" Sau một cái quăng ngã này không phải là vì bị ngã từ trên không trung xuống mà là bị tên hỗn đản kia đơn giản mà thô bạo quăng ngã lên giường của hắn! Khăn trải giường là màu đen, giường được khắc từ huyết  ngọc đúc ra, giá trị xa xỉ.

Việc này làm Lạc Tử Dạ không nhịn được mà phun tào, cái trên này cũng thật là xa xỉ mà, chạy ra ngoài hiến tế hai ba ngày thôi mà cũng phải dùng cái thứ xa xỉ như này! Được... ngươi giàu ngươi có quyền!

Sau khi rơi xuống đất, à không, rơi xuống giường, Lạc Tử Dạ tính toán quay đầu lên nhìn hắn thì phát hiện ra quần áo trên người rất lỏng lẻo, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy tên hâm kia đang nhìn nàng chăm chú rồi!

Khuôn mặt tuyệt đẹp của hắn sớm đã vượt xa mấy mĩ nam tử khác. Cặp mắt ma mị thuộc về mà giới. Như đường hoàng lại như cắn nuốt mang tính xâm lược.

Hắn gật đầu, nhìn Lạc Tử Dạ giờ phút này mặc áo ngoài của hắn nhìn rất nhỏ xinh. Sau khi bị ném tới trên giường thì giống như bị nhốt bên trong quần áo của hắn, lột vài cái mới lộ ra đầu làm cho hắn cảm thấy buồn cười.

Nhưng Lạc Tử Dạ thì một chút cũng không cười nổi, phòng bị nhìn hắn chằm chằm, kéo kéo một chút cái áo, nghiêm túc mà cường điệu nói: " Phượng Vô Trù, tốt nhất ngươi cách xa lão tử ra một chút, lão tử chỉ là một nam nhân bình thường! Người lão tử thích chính là nữ nhân, cho dù muốn ngủ cùng nam nhân cũng là lão tử nằm phía trên! Trông cậy vào việc lão tử phải hầu hạ ngươi, bò dưới thân ngươi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Lời này của nàng vừa ra, khuôn mặt của Nhiếp Chính Vương điện hạ lộ ra vào phần nghiền ngẫm. Mày rậm của hắn giơ lên, chậm rãi hạ người xuống vài phần. Hai người cách nhau rất gần, cả người hắn cơ hồ sắp dán lên hẳn người nàng. Loại cảm giác áp bách trong cự li gần như này làm cho người ta cảm thấy run sợ.

" Không phải thái tử đã nói mình là đoạn tụ hay sao?" Hắn đè thấp giọng nói, mang theo một chút ý cười không dễ phát hiện chậm rãi nói bên vành tai nàng làm nàng cảm thấy một trận tê dại. Thân mình mềm đi hơn nửa, ở dưới thân hắn mà nuốt nước miếng.

Nàng nhanh chóng loại bỏ đi ý nghĩ này, lập tức chuyển sang bộ dáng thống khổ, đặc biệt kháng cự mà nhìn hắn. Dường như vừa rồi nàng đã giao lưu, nỗ lực mà đấu tranh với tinh thần của mình vậy!

Rốt cuộc mới ép bỏ được bản thân loại bỏ đi kết luận mà mà bản thân không thể tiếp thu nổi. Lạc Tử Dạ mới thống khổ nhìn vào mắt hắn, thành khẩn mở miệng: " Đúng vậy, lúc trước gia đã thừa nhận chính mình là đoạn tụ. Nhưng bây giờ gia đã phát hiện ra, ngạch, gia phát hiện ra sự thật khi xuất hiện ở trước mắt rất khó có thể tiếp thu được!"

Ân, tốt nhất là có thể khiến cho hắn cho rằng nàng là một người tự nghĩ mình là đoạn tụ nhưng kì thật là không phải, ở thời khác mấu chốt đã thức tỉnh được giới tính!

Bởi vì hiện tại nàng rất hoài nghi Phượng Vô Trù mới thật sự là đoạn tụ, bằng không hắn cũng sẽ không như vậy! Nếu hai người thật sự phát sinh ra quan hệ khiến hắn biết nàng là nữ, khi hắn đang tràn đầy vui mừng tính toán thượng nam nhân, kết quả... không biết là có có thể vui quá hoá giận đem nàng phế đi hay không?

Biểu tình trên khuôn mặt nàng phi thường thành khẩn, trên thực tế cũng có chút làm Nhiếp Chính Vương điện hạ xúc động.

Bởi vì thật ra Nhiếp Chính Vương điện hạ cảm thấy chính mình cũng có cảm giác, đúng ra là có cảm giác đối với Lạc Tử Dạ. Nhưng cũng không phải hắn rất rõ ràng, chính mình đến lúc phát sinh quan hệ có thể tiếp thu được hay không!

Trở thành đoạn tụ trong mắt thế nhân Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng không quá để ý đến chuyện này. Cái mà hắn để ý là hai mươi sáu năm nay hắn đều cho rằng mình là một nam nhân bình thường, đột nhiên hiện tại phải tiếp thu sự thật...

Đúng lúc này, Hàn độc trong cơ thể hắn bỗng nhiên chấn động lên.

Ấn đường của hắn nhanh chóng ngoài chặt lại, trong ánh mắt hiện lên nếp gấp mờ ảo quen thuộc. Hắn không biết chính minh có thể tiếp thu được sự thật về giới tính của mình không nhưng hắn lại rất rõ ràng, khi hắn tới gần Lạc Tử Dạ, cỗ hàn khí trong cơ thể sẽ dịu đi rất nhiều!

Có lẽ, nếu hắn ôm bất kì một ai, tiếp xúc với hơi ấm của cơ thể người đó có thể khiến cho hàn độc trong cơ thể của hắn dịu đi nhưng ngoại trừ Lạc Tử Dạ ra thì hắn không muốn ôm những người khác, cho dù chỉ là ôm một chút cũng cảm thấy ghê tởm.

Vừa suy nghĩ như vậy, hắn lập tức vươn tay ra ôm lấy Lạc Tử Dạ vào trong lồng ngực.

Ban đầu Lạc Tử Dạ định dãy dụa nhưng nàng vẫn còn nhớ đến cái lần nàng nhảy dựng lên khinh bỉ hắn đã không cẩn thận đụng phải cái gì cho nên hiện tại nàng cũng không dám vọng động, nàng lo lắng động phải cái gì không nên đụng dẫn đến hậu quả đáng sợ!

Hiện tại đang là mùa hè, y phục mặc trên người bọn họ cũng không nhiều lắm. Vì thứ khó dán sát gần nhau như vậy, bọn họ đã có thể cảm nhận được độ ấm của đối phương.

Ở trong mắt của Nhiếp Chính Vương điện hạ, Lạc Tử Dạ hiện tại giống như một cái lò sưởi vậy. Làm dòng nước lạnh trong cơ thể hắn chậm rãi yên lặng, ấm áp từ lồng ngực tỏa ra khắp cơ thể. Điều này làm hắn cảm thấy rất thoải mái, vì thế hắn rất muốn cứ ôm nàng như vậy mà không buông tay thậm chí còn muốn ấn nàng vào sâu trong người hắn.

Mà hắn ở trong mắt Lạc Tử Dạ lại giống như một khối băng.

Nàng không thể hiểu được trời đang nóng như vậy mà trên người hắn lại rất lạnh. Hắn ôm chặt như vậy khiến Lạc Tử Dạ có cảm giác bản thân vừa chui vào một căn phòng có điều hoà mát lạnh, rất phù hợp với công hiệu tránh nóng trong thời tiết này! Hơn nữa nàng lại cảm thấy hiện tại hai người bọn họ ôm nhau là rất hợp, một người thì cần độ ấm, một người thì lại cần không khí lạnh.

Tuy là rất thoải mái nhưng nàng vẫn chưa quên, trước mắt nàng vẫn đang ở trong thân phận nam nhân mà lại bị một nam nha khác ôm vào trong lồng ngực.

Đặc biệt là đối phương lại không rõ ràng cảm nghĩ với nàng, đã vậy lại có sở thích quái dị, ăn nó rửng mỡ đi tìm người trao phiền toái... ý tưởng này vừa ra làm nàng không nhịn được mà run rẩy một chút. Vừa mới định nói một câu gì đó thì giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai nàng: " Nếu thái tử cảm thấy chính mình không thể tiếp thu được thì cô cũng có thể suy xét đến, như vậy thái tử chỉ cần an tĩnh thị tẩm, ta chỉ ôm ngươi ngủ, không cần thiệp đến chuyện của nhau!"

Kỳ thật, Lạc Tử Dạ không thể tiếp thu được chuyện mình phải ôm hắn ngủ, ai mà biết được ban đêm hắn có phát ra thú tính hay không?

Vì thế liền ngước mắt lên nhìn hắn, mở miệng bịa chuyện ý đồ thuyết phục hắn: " Nhiếp Chính Vương điện hạ, bổn thái tử cảm thấy chuyện này rất không ổn! Ngài nên biết rằng cả hai chúng ta đều là nam nhân, sao khai có thể ôm nhau ngủ được! Liền tính cho dù chúng ta chưa làm chuyện gì nhưng nếu như bị truyền ra ngoài thì vẫn sẽ ảnh hưởng đến danh dự của chúng ta. Nói không chừng bắt đầu từ ngày mai, tất cả mọi người trong kinh thành đều sẽ nghị luận về chúng ta! Này.."

Nàng còn chưa dứt lời thì âm thanh lạnh lùng từ tính của hắn đã truyền đến: " Ai dám nghị luận cô đều cắt đầu lưỡi của hắn!"

Khoé miệng Lạc Tử Dạ co rút, vì cái lông gì mà khi nghe câu nói này của hắn mà lưỡi nàng cảm thấy có chút đau nhỉ?

Nhưng mà Nhiếp Chính Vương điện hạ sau khi cùng nàng nói đến đây cũng không muốn tiếp tục cùng nàng nói nhiều lời. Hơi hơi đứng dậy, ưu nhã cởi áo khoác ngoài, cũng rất tuỳ ý mà đem áo ngoài của Lạc Tử Dạ kéo xuống.

Lạc Tử Dạ cảm thấy đầu của bản thân đang to ra. Tên gia hỏa Phượng Vô Trù nói cái gì mà chỉ ôm ngủ chưa không phát sinh chuyện gì! Nhưng hắn cởi quần áo làm cái quỷ gì hở?

Lạc Tử Dạ với tay đem áo khoác lộ trở về, mở miệng nói: " Gia cảm thấy buổi tối có vẻ hơi lạnh..."

Nàng còn chưa dứt lời, một tay của hắn đã lôi ra được cái chăn đắp lên người nàng, mở miệng nói: " Vậy thì đắp chăn!"

Hắn nói xong lời này bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào ngực nàng, ánh mắt ối lại, chậm rãi nói: " Áo trong cởi hay không cởi?"