Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Chương 63-1: Cô muốn che chở hắn!




Edit: mô mô

Tiếng cười của Lạc Tử Dạ hiện tại cực kì giả tạo, cộng thêm một phen lời nói vừa rồi khiến cho đội ngự lâm quân vừa bị nàng lừa một vố kia lập tức quay đầu trợn mắt nhìn. Bọn họ chắc chắn lỗ tai của mình vẫn còn bình thường, có thể nghe ra được mấy chữ Minh Dận Thanh cùng Nhiếp Chính Vương điện hạ khác biệt như thế nào, hai cái tên này khác nhau một trời một vực, sao mà bọn họ có thể nghe lầm được!

Giờ phút này Phượng Vô Trù cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt vẫn cao cao tại thượng như cũ nhưng bây giờ lại mang theo vài phần xem xét.

Biểu tình của Lạc Tử Dạ bây giờ nhìn giống như đang nịnh nọt, khác hoàn toàn với lúc nàng bộ dáng cảnh cáo hắn xem ai dẫm ai lúc rời đi. Vuệc này làm hắn mơ hồ cảm thấy đã xảy ra sự việc gì đó mới có thể khiến cho thái độ của nàng chuyển biến to lớn như thế!

Hắn nhấc chân thu hồi lại.

Người bị dẫm nãy giờ giống như được cứu vớt. Trước mắt không biết là đang căm hận Thái tử điện hạ hại bọn họ thảm như vậy hay vẫn là cảm tại thái tử xuất hiện đúng lúc cứu y một mạng.

Lạc Tử Dạ cười cười nhìn Phượng Vô Trù, trong lòng ra sức cảnh cáo bản thân, chờ lát nữa bất kể tên Phượng trứng thôi này nói cái gì hay là vũ nhục nàng như thế nào thì nàng cũng nhất định phải bảo trì bình tĩnh, liên tục xưng "được", đem tiền lấy lại được rồi hãy nói tiếp!

Nhìn thấy hắn đi về phía mình, độ cao bức người của hắn khiến Lạc Tử Dạ có thêm mấy phần khẩn trương. Sợ hắn cái gì cũng không thèm nói, trực tiếp sử dụng bạo lực.

Sau khi hắn đi tới, cặp mắt ma mị mang theo thâm ta cúi xuống nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Cũng bởi vì sự chênh lệch về độ cao này mà có vài sợi tóc đen của hắn rơi trên mặt nàng, làm nàng cảm thấy một trận ngứa ngáy, trong lòng cũng cảm thấy được tiếp xúc với soái ca mà trở nên mênh mông.

Sau khi bắn cúi người, chậm rãi mở miệng: " Thái tử tựa hồ rất hứng thú với chuyện này, lại vẫn thấy mấy Ngự lâm quân kia không hề thấy hắc y nhân!"

Không hiểu tại sao sau khi nghe thấy lời này, da đầu của Lạc Tử Dạ trở nên tê dại. Còn chưa kịp nghĩ nên ứng phó như thế nào cho tốt thì hắn bỗng nhiên duỗi tay ra bắt lấy hàm dưới của nàng, để sát vào khuôn mặt đẹp có thể so sánh với thần của hắn. Âm thanh ma mị trầm thấp chậm rãi vang bên tai nàng: " Nếu như vậy thì cô có nên ủy quyền một chút hay không? Thậm chí cấp cho thái tử một chút quân đội, làm thái tử hiệp trợ Ngự lâm quân một chút, thức đêm phòng thủ bắt thích khách ăn trộm Lòng Mạch?"

Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Lạc Tử Dạ, trong lòng hắn sinh ra một chút chờ mong. Chờ mong lại được thấy bộ dáng kiên cường bất khuất, cao ngạo từ trong xương tủy của nàng.

Cái loại biểu tình này của nàng phi thường không biết sống chết nhưng đáng chết là lại hấp dẫn được hắn. Thậm chí làm cho hắn mỗi lần nhìn thấy gương mặt nàng đều không tự giác mà nhớ đến. Trong lòng sinh ra dục vọng muốn chinh phục nồng đậm, muốn xâm chiếm, muốn đoạt lấy, muốn cho biểu tình kia, sự cương nghị của nàng và... nàng đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Khoé miệng Lạc Tử Dạ dật dật, thấy ánh mắt của hắn nhìn mình càng thêm thâm thuý, giống như có một loại điên cuồng chiếm lấy cùng dục vọng chiếm hữu làm nàng cảm thấy kinh sợ. Nhốt một chút nước miếng, mở miệng nói: " Không cần, quyền của Nhiếp Chính Vương điện hạ bổn thái tử không dám cầm!"

Có lấy được quyền trong tay hắn hay không thì rất khó nói. Còn nói muốn cho nàng giúp ngự lâm quân, thức trắng đêm phòng thủ, trắng đêm? Em gái ngươi!

Hắn còn chưa nói lời nào thì giữa không trung truyền đến một tiếng " Phanh!!" Thật lớn.

Mọi người cả kinh, đuôi lông mày của Phượng Vô Trù cũng hơi nhếch lên, ngẩng đầu nhìn lên phương hướng phát ra tiếng vang lớn kia. Kế tiếp là một ánh lửa to lớn từ hướng kia tán rộng ra không trung. Lạc Tử Dạ nhanh chóng quay đầu thì nhìn thấy ánh lửa kia. Ánh mắt lạnh đi vài phần, sau đó là cả kinh, nhanh chóng phát giác ra được hướng đang cháy to kia là tẩm cung của mình.

Lòng nàng trùng một cái, trong đầu bỗng nhiên trống rỗng.

Nghĩ lại thì phát sợ, nếu bây giờ nàng tay trói gà không chặt ở trong tẩm cung, như vậy nàng có thể bị lửa thiêu chết hay không? Sau khi dừng lại suy nghĩ, nàng bỗng nhiên ý thức ra được một việc không thích hợp, không biết lấy sức lực từ đâu mà có thể một tay đem tay Phượng Vô Trù đang chế trụ nàng đẩy ra, quay đầu chạy về phía tẩm cung của mình.

Nàng ở ngoài nhưng tiểu minh tử vẫn còn ở trong đấy!

Giờ phút này, Lạc Tử Dạ chạy băng băng với tốc độc cực nhanh. Phượng Vô Trù nhìn theo bóng đang của nàng thì ấn đường cũng nhanh chóng nhíu lại. Cũng nhanh chóng đi về phía mà Lạc Tử Dạ vừa đi. Diêm Liệt phất tay, dẫn người đuổi theo.

Hiện tại, cả Quốc Tự lâm vào hỗn loạn. Sau tiếng nổ mạnh đã làm kinh động đến không ít người. Các hoà thượng nhanh chóng tụ tập lại lấy nước dập lửa.

Có người thì đang kinh hô: " Mau cứu hảo! Mau cứu hoả! Thái tử vẫn còn ở bên trong...."

Lạc Tử Dạ nghe thanh âm này liền biết mọi người vẫn tưởng nàng đang ở bên trong tẩm cung. Nàng cũng không đi giải thích mà chạy như bay qua. Dọc theo đường đi đụng không ít người, rốt cuộc những hào thượng đụng phải nàng rốt cuộc đã nhận ra là ai liền cao giọng hô to: " Thái tử ở chỗ này, thái tử ở chỗ này! Thái tử không có việc gì, thật tốt quá..."

Lạc Tử Dạ cũng bấp chấp việc này, nhéo y một phen, nhìn chằm chằm hỏi: " Bên trong có người chạy ra hay không? Một tiểu thái giám, cao khoảng như vậy, mặt cũng khá thanh tú..."

Hoà thượng kia lắc đầu, khuôn mặt có vẻ hoảng loạn: " Thái tử, tẩm cung của ngài bỗng nhiên nổ! Sau đó lửa liền bốc lên, đừng nói là tiểu thái giám, cho dù là một con ruồi cũng chưa có bay ra!"

Ánh lửa sáng rực trời, những người cứu hỏa lẻ đây đều bị ánh lửa hun đến đỏ rực cả mặt. Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn tẩm điện, bốn phía đều là lửa, lửa vàng cùng hồng đan chéo nhau giống như mãnh thú đem tẩm điện của nàng từng chút từng chút cắn nuốt. Ngay cả cửa phòng cũng bị lửa thiêu đến xiêu xiêu vẹo vẹo treo ở bên cạnh.

Trong lúc hoảng hốt, nàng tựa hồ thấy được rất nhiều năm trước kia, cũng bị lửa đốt cháy hết thảy của chính mình. Những thứ đó đều thuộc sự vui sướng cùng hạnh phúc thời niên thiếu.

Nàng tựa hồ nghe được tiếng kêu thê lương của cha mẹ trong biển lửa. Nhớ lại nụ cưới cuối cùng của phụ thân trước khi đem nàng đẩy ra khỏi biển lửa. Còn có thêm một câu mà nàng chỉ nhớ rõ khẩu hình nhưng lại không kịp nghe rõ di ngôn...

Mà đúng lúc này nàng lại nghe được tiếng kêu thê lương mỏng manh của tiểu minh tử từ trong tẩm điện truyền ra.

Nàng giống như bị kích thích, bất chấp mọi việc, cởi áo ngoài vướng víu ra vứt trên mặt đất, ném xuống cây quạt xong liền nhảy vào trong biển lửa. Các hoà thượng đều khiếp sợ, kinh ngạc kêu: " Thái tử! Không tốt, thái tử nhảy vào rồi! Thái tử..."

Phượng Vô Trù theo đuôi nàng đến vừa thấy vậy thì ấn đường nhíu lại một cái, đi nhanh hơn lúc trước. Diêm Liệt nhanh chóng mở miệng nhắc nhở: " Vương!"

Hắn giống như không nghe thấy, giơ tay ý bảo Diêm Liệt dừng lại. Sau đó đuổi kịp Lạc Tử Dạ.

Tẩm điện rất lớn, sau khi Lạc Tử Dạ đi vào liền nhìn khắp nơi một vòng. Khắp nơi đều có lửa, còn có cây cột sau khi bị lửa đốt liền đổ xuống chỗ nàng đứng. Lạc Tử Dạ nhanh chóng né được, cao giọng gọi vài tiếng: " Tiểu Minh Tử! Tiểu Minh Tử..."

Nàng vừa kêu vừa nhanh chóng tìm khắp nơi, chậm rãi, ở phía giường của nàng truyền ra thanh âm ít ỏi của Tiểu Minh Tử: " Thái tử..."

Y bị giá nến đánh trúng, ngã trên mặt đất. Trên đầu Tiểu Minh Tử vẫn còn đang đổ máu, trên mặt thì bị bám đầy bụi đen. Lòng Lạc Tử Dạ bắt đầu buông lỏng, rất tốt, hắn vẫn còn sống! Nàng đang định nhảy qua chỗ hắn thì trên trần nhà không ngừng có thứ sụp xuống, ngăn chở đường đi. Nếu tiếp tục đi về phía trước nàng sẽ bị bao vây bởi biển lửa.

Tiểu Minh Tử thấy vậy thì gian nan nâng tay lên, vẫy vẫy với nàng: " Thái tử... ngài... ngài đi ra ngoài đi... không cần lo cho nô tài!"

Giờ phút này, đôi mắt của y đang ngấn lệ. Thực tế, Y không nghĩ rằng mình bất quá chỉ là một hạ nhân mà trong khi gặp bạn thái tử lại đi vào biển lửa cứu y. Việc này đối với y mà nói, tới được đến bước này y đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

Nhưng mà Lạc Tử Dạ cũng không để ta tới hắn, gian nan nhảy qua mấy thứ đen thui vừa bị rơi xuống.

Lửa trên mặt đất nha Bạch Miên chóng bén vào vạt áo nàng. Lạc Tử Dạ nhanh chóng quay đầu lại, đưa tay xé rách đoạn bị cháy. Tiếp rực chạy về hướng của Tiểu Minh Tử, có vài lần suýt bị mấy thứ bị lửa thiêu cháy đen rơi trúng. Cuối cùng vẫn tới được trước mặt Tiểu Minh Tử.

Lạc Tử Dạ một tay đem giá cắm nến đẩy ra, đem Tiểu Minh Tử từ dưới đất kéo lên, tính toán dùng cánh tay của đối phương đặt lên vai của nàng cùng nhau ra ngoài.

Nhưng vào giờ phút này, có một cây cột to lớn toàn thân mang lửa đổ về phía phần đầu của Lạc Tử Dạ

Hiện tại, hai tay của Lạc Tử Dạ đều đang lôi kéo Tiểu Minh Tử mà bốn phái đều là lửa, không thể lui về phía sau cũng không có viện pháp tiến về phía trước!

Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn cây cột kia, cảm thấy buồn cười, lại cũng cảm thấy bị hố. Cuối cùng là nàng sẽ bị đè đến chềt hay vẫn là bị lửa hun chết đây?

Nàng còn không có suy nghĩ xong nguyên nhân chính sẽ làm mình chết là cái gì thì giữa không trung vươn ra một bàn tay.

Hiện tại nếu dùng nội lực để đỡ thì không kịp vì thế cái tay kia cơ hồ là dùng vận tốc ánh sáng, đặt lẻ phần đầu nàng, chuẩn xác giữ dược cây cột...

" Phanh!!" Một tiếng, nàng cơ hồ nghe thấy được thanh âm cốt cách vỡ vụn. Nhưng đứt gãy không phải là cốt cách của nàng, nàng cũng không cảm thấy một chút đau đớn gì. Ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy được khuôn mặt ngạo mạn nhưng bây giờ lại mang theo một chút phức tạp.

Còn chưa kịp tinh tế nghĩ vì sao hắn lại giúp nàng. Nội tức màu đen kia của hắn giống như con cuồng long, xông thẳng lên trời hung hăng đánh vào cột điện.

" Oanh!!!" Một tiếng vang lớn, trong một thời gian ngắn, cái mái tẩm cung của nàng nhanh chóng sụp đổ. Phá ra một cái động lớn.

Sau đó, giống như sấm chớp chợt loé, hắn xách vạt áo của hai người lên, mang theo họ mà xông ra bên ngoài từ cái động vừa phá.

Lạc Tử Dạ chỉ cảm thấy mình như đang  bay lên trời, hơn nữa còn không dùng bất kì phụ trợ gì mà là sử dụng hoàn toàn bằng nội tức. Việc này làm nàng cảm thấy phi thường ngạc nhiên cũng như cảm thân đối với lực lượng của võ học cổ đại!

Mà Diêm Liệt giờ phút này cũng phi thường nôn nóng chờ ở cửa. Sau khi vương đi vào liền ra một cái mệnh lệnh dừng bước. Mà mệnh lệnh của vương cho dù là cái gì, bất luận đúng hay sai hắn đều vĩnh viễn không thể vi phạm. Cho nên trước mắt, hắn chỉ đem theo các hộ vệ đứng ở bên ngoài chờ cũng như chỉ huy mọi người dập lửa.

Bỗng nhiên nghe thấy " Oanh!!" Một tiếng vang lớn, sau đó liền thấy một đạo ánh sáng xuyên thẳng lên bầu trời, lúc này hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi đạo ánh sáng kia bay lên trời liền lập tức rơi xuống đất.