Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái

Chương 6: Cố ý ghẹo tôi




Cuối cùng, hai cô gái vẫn quyết định ở.

Không phải vì cái gì khác, mà là ông chủ mới quá đẹp trai, khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.

Lúc hai người đăng kí, Tạ Phỉ biết được người nói nhiều tên là Dương Đóa Đóa, 22 tuổi; một người khác tên là Hứa Lệnh Di, 27 tuổi, đều là người thành phố Nam Sơn.

Nghe cách xưng hô giữa các cô, hẳn là quan hệ chị em, trong đó em gái tính tình hoạt bát, cô chị lại không quá thích nói chuyện, hơn nữa vẫn luôn không tháo kính đen xuống.

“Sao mấy chị lại tìm được chỗ chúng tôi?”

Tạ Phỉ thật lòng tò mò, phải biết khách sạn Đại Hoang ở sâu bên trong thôn Tịch Ninh, không có đường dây phổ biến rộng rãi, ban đầu hắn cũng đi khắp toàn thôn mới tình cờ phát hiện ra.

“Chúng tôi muốn tìm một chỗ an tĩnh để ở, chỗ của các cậu dựa vào núi, nhìn qua khá yên tĩnh—” Dương Đóa Đóa ý thức được tự mình nói bậy, lúng túng giải thích: “Tôi không có ý tứ gì khác…”

“Tìm yên tĩnh, tới chỗ chúng tôi là đúng rồi.” Tạ Phỉ cười giải vây thay cô, lại quay đầu hỏi Tương Phi lững thững tới chậm, “Chị Tương, quét dọn phòng xong chưa?”

Thật ra là hắn lo lắng Tương Phi quên, hoặc là chỉ quét dọn một số, hy vọng có thể lấy được một chút ám chỉ.

Tương Phi vẫn rất lên hiểu ý, mỉm cười nói: “Tôi đã dọn dẹp hết các phòng vườn hoa rồi.”

Cái gọi là phòng vườn hoa, là chỉ ba dãy phòng trong vườn hoa, cũng là khu vực phòng khách tập trung nhất.

Tạ Phỉ không nghĩ tới hiệu suất của Tương Phi cao như vậy, chỉ thấy cô nở nụ cười tự tin, nói: “Vậy thì ở 101 đi, làm phiền chị Tương dẫn khách qua đó.”

Tương Phi ung dung nhấc hành lý nặng nề của hai người lên, nhếch môi dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Đóa Đóa: “Hai vị khách quý, xin mời.”

Chờ ba người rời đi, A Phúc lặng lẽ xông tới, nhìn chằm chằm khóe miệng bầm đen của Tạ Phỉ, vừa xấu hổ lại khiếp sợ: “Ông chủ, chuyện kia… thuật hóa hình của tôi không duy trì được quá lâu sau khi rời thôn, nếu không vừa rồi tôi đã chạy đến…”

“Không phải tôi vẫn tốt sao?” Tạ Phỉ xé tờ bảng giá gốc ra vo thành một cục, ném chính xác vào trong sọt rác, “Vả lại còn có lão đại hai người mà… y đâu rồi?”

“Chắc là ở trong phòng?” A Phúc không quá chắc chắn: “Vừa rồi y giận đùng đùng trở lại, nói gì y cũng không để ý. Nhưng trước giờ tính tình y vẫn không ổn định như vậy, động một chút là làm mình làm mẩy, ngài chớ để ý.”

Tạ Phỉ hiện ra hai cái má lúm đồng tiền: “Tôi không để ý.”

Lúc này A Phúc thật sự cảm thấy tính tình Tạ Phỉ không tệ, hơn nữa rất dễ nói chuyện, lá gan hắn ta lớn hơn một chút: “Nhưng tại sao đột nhiên ông chủ lại giảm giá phòng? Các cô ấy muốn ở ba ngày, há chẳng phải là kiếm hơn một ngàn rồi sao?”

“Bởi vì giá đắt họ sẽ không ở.” Tạ Phỉ lấy tiền còn thừa trong túi quần ra, đặt từng tờ từng tờ lên quầy lễ tân, “Anh A Phúc, không mở cửa nữa là sẽ không có gì ăn, chắc chỗ này của chúng ta một tháng không có mấy vị khách nhỉ?”

Hắn cũng không cần hỏi một ngày được bao nhiêu người, dẫu sao từ khi vào tay hắn, hôm nay là lần đầu tiên có khách tới.

Nhưng mà A Phúc rất có tính nghệ thuật trả lời: “Một năm gần 20 người.”

“…Ít như vậy?”

“Được mà, dù sao cũng là hai chữ số.”

“…”

Má nó chứ hai chữ số.

Mặc dù Tạ Phỉ đã sớm chuẩn bị tâm lý, vẫn bị con số thảm họa này dọa sợ.

Hắn khoa trương thở dài, vòng qua A Phúc chuẩn bị đến sân sau khuân đồ, đi tới một nửa đột nhiên hỏi: “Tôi nhớ buổi sáng anh A Phúc có nói, trước kia anh chuyên chăm sóc tiên thảo linh thực trong động phủ, vậy anh có biết làm vườn không?”

A Phúc gật đầu một cái, “Bình thường cũng là tôi xử lý đám hoa cỏ trong khách sạn.”

“Tôi mua chút hạt giống về.” Tạ Phỉ chỉ hướng xe ba gác, giọng nói nhanh nhẹn không ít, “Vậy thì nhờ anh A Phúc vậy, có thời gian trồng ở hậu viện đi.”

A Phúc tích cực tỏ thái độ: “Ngày mai sẽ tôi sẽ nhổ cỏ, làm luôn cả đất!”

Hai người cùng nhau trở về sân sau, bận rộn đến khi mặt trời về hướng tây, rốt cuộc cũng sắp xếp xong đống hàng hóa.

Cuối cùng Tạ Phỉ đã có thể nghỉ xả hơi, hắn vừa trở về phòng khách, chỉ thấy Ngân Túc ngậm túi giấy điện thoại bay đến chân hắn.

Hắn giả bộ không hiểu, Ngân Túc lập tức gấp gáp dùng móng vuốt nhẹ nhàng cọ hắn.

Tạ Phỉ không căng được nữa, vẫn là cười ra tiếng, “Cám ơn mày đã về gọi cứu binh nha.”

Hắn cúi người sờ cái đầu ngẩng cao của Ngân Túc, lấy điện thoại ra khỏi túi, tháo nắp, cà thẻ, kích hoạt.

Tiếp đó, hắn kết nối với wifi khách sạn, một bên download, một bên đăng nhập tìm trang web.

Tạ Phỉ muốn rất nhiều biết chuyện, nhưng cái thứ nhất nhập vào là tên của Úc Ly.

Giao diện tổng cộng bắn ra hơn năm chục triệu kết quả tìm kiếm, Tạ Phỉ tiện tay nhấn vào giới thiệu đầu tiên—

Úc Ly, 22 tuổi, nam diễn viên Hoa Hạ.

Năm 2016, chính thức debut sau khi đóng vai chính trong phim thần tượng đô thị [Vương tử tà mị dành riêng cho tôi]; Tháng 3 năm 2017, đóng vai chính phim thần tượng [Học bá băng sơn đừng chạy], nhờ bộ phim này đã đạt giải thưởng người mới hot nhất của Mango TV; Tháng 11 năm 2017, đóng vai Đoan Mộc Ngạo Thiên của phim võ hiệp ngôn tình [Ma quân, cầu nhẹ sủng], rattings cao nhất cả nước, kỉ lục suất chiếu lại nhiều nhất trong năm…

Tuy nói phía sau còn một đoạn giới thiệu rất dài, nhưng Tạ Phỉ vẫn quả quyết nhấn x.

Thật không nghĩ tới, Úc Ly còn có tinh thần hy sinh vĩ đại như vậy…

Tạ Phỉ chỉ sợ nhìn tiếp nữa, hình tượng Úc Ly sẽ hoàn toàn trở thành “Hài tinh”, suy nghĩ một chút, hắn nhập một từ khóa khác – tập đoàn Nhuận Giang.

Trong tiểu thuyết, cha của nguyên chủ là Tạ Thiên Nhuận, mẹ là Viên Nhã Giang, tập đoàn Nhuận Giang chính là một tay bọn họ khai sáng, nghề chính là kinh doanh địa ốc, đồng thời đầu tư không ít nghề tay trái.

So sánh với kết quả tìm kiếm náo nhiệt của Úc Ly, tin tức của tập đoàn Nhuận Giang nhàm chán hơn nhiều, cơ bản đều là chút tin tức xí nghiệp hoặc là hạng mục doanh thu, cũng không có tin liên quan tới nguyên chủ hoặc nhân vật chính.

Tạ Phỉ đang đọc một tin cũ về chuyện giá cổ phiếu của tập đoàn Nhuận Giang liên tục giảm xuống, điện thoại đột nhiên chấn động.

“—— Rắn, động vật bò sát [cấp thấp] tứ chi thoái hóa, không có tai ngoài, cũng không có màng nhĩ, cổ họng nối với tai, cổ không rõ ràng, giữa cơ thể và phần đuôi lấy một cái hậu môn có chia khúc để làm ranh giới.”

“—— Rắn, chỉ số thông minh hơi thấp, không có cơ chế sinh lý liên quan đến cảm xúc, nó cũng không thể ý thức được sự tồn tại của đồng loại, cũng không có ý thức đoàn thể, cho dù đến kỳ phát tình cũng không có khoái cảm, trừ số ít phân loại sinh học trở ra, đa số loài rắn chỉ hành động theo bản năng sinh tồn.”

“…”

Gì đây? Công kích loài rắn à?

“Xem ra không phải xà yêu rồi…”

Tạ Phỉ có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là ai gửi tin nhắn này, nhưng làm sao Úc Ly biết mình mở điện thoại lên lúc nào?

Hắn liếc Ngân Túc vừa từ bên ngoài bay trở về, đang định làm bộ vô tội, nói với nó: “Gọi mày một tiếng phản đồ mày có dám nhận không?”

Ngân Túc quay đầu sang một bên, từ chối giao tiếp ánh mắt với Tạ Phỉ.

Lúc này, tin nhắn lại tới ——

“Đưa chút trái cây tới.”

“…”

Không phải xà yêu, đại khái là làm bộ làm tịch yêu?

Trong tủ lạnh chỉ có mấy quả cam cùng một túi cà chua nhỏ, chờ Tạ Phỉ rửa sạch đĩa rồi, mới nhớ tới hắn còn không biết phòng Úc Ly là cái nào, là cách vách hắn sao?

Hơi do dự một chút, hắn quyết định đi tìm A Phúc trước.

“Cốc cốc — “

“Ai vậy?”

Tạ Phỉ nói tên, cửa phòng mở ra.

Chỉ thấy một thanh niên hai mươi tuổi ở trần, hạ thân mặc quần ngủ, trên cổ còn treo một cái khăn lông. Nhìn giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc đen dài của hắn ta, có thể đoán được là thanh niên này vừa mới tắm xong.

Ngũ quan thanh niên thanh tú, chẳng qua là bên phải không có lông mày, chỉ có một vết sẹo sâu.

Nhưng Tạ Phỉ không nhận ra người này.

“Thật xin lỗi, quấy rầy.”

Tạ Phỉ theo bản năng muốn đi, lại nghe đối phương kêu một tiếng “Ông chủ”.

Hắn chậm rãi quay đầu, từ vẻ mặt nịnh hót của thanh niên thăm dò được một sự quen thuộc, “… Anh A Phúc?”

“Tôi đây!”

“…”

Bốn mắt nhìn nhau, đều rất ngơ ngác.

Không phải chứ…

Khoen môi lỗ tai kẻ mắt còn có quả đầu kì dị đâu rồi!

“Anh tóc nhuộm đen rồi? Đổi hình dáng rồi?”

“Không, tôi dùng keo xịt tóc, còn có một lần nhuộm tóc phun sương.”

“Lông mày đâu?”

“Trước kia tôi làm sai chuyện, bị chủ nhân, tôi nói là chủ nhân cũ…” A Phúc nhăn nhó siết khăn lông, “Hắn cạo lông mày của tôi đi, bình thường chỉ có thể dựa vào tóc mái và hóa trang để che giấu một chút.”

Tạ Phỉ cực kì mông lung: “Nhưng đã được bao năm rồi, còn không có mọc ra?”

A Phúc ai oán nói: “Hắn dùng yêu lực, không mọc được ra nữa.”

“…” Trừ lông bằng laser sao?

Tạ Phỉ đồng tình vỗ vỗ cánh tay A Phúc, tất cả đều trong im lặng.

“Ông chủ, ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?”

“À.” Tạ Phỉ bừng tỉnh nhớ mục đích đến đây, “Tôi chỉ muốn hỏi Úc Ly ở đâu?”

“Y sao, ngay ở cách vách ngài đó, hậu viện chỉ có hai ngươi ở.”

Quả nhiên.

Mấy phút sau, Tạ Phỉ đi tới hậu viện, trong sân chỉ có một tòa nhà hai tầng, mấy ngọn đèn lồng giấy màu đỏ đong đưa theo gió, nhìn qua có một kiểu vui thú khác.

Hắn tự ý lên tầng, phát hiện cửa phòng Úc Ly mở, đối phương đang nằm ở trên giường đọc sách.

Tạ Phỉ gõ nhẹ cửa, “Úc tiên sinh, tôi có thể vào không?”

Úc Ly bỏ sách xuống, liếc mắt nhìn hắn: “Đổi giày.”

Tạ Phỉ chú ý tới cạnh cửa có một đôi dép lê màu đỏ đậm, bên trên còn thêu hoa mẫu đơn.

Hắn dừng một chút, yên lặng thay.

“Chỉ lấy có tí vậy?” Úc Ly đã xuống giường, hắn nhận lấy cái đĩa trên tay Tạ Phỉ, âm trầm nói: “Cậu muốn bỏ đói tôi?”

“Chỉ là ăn trái cây trước bữa cơm thôi mà.” Tạ Phỉ không cảm thấy có vấn đề gì: “Chẳng lẽ anh không ăn cơm tối sao?”

“Tôi buổi tối ăn cơm dễ bị mập.” Úc Ly lạnh lùng chất vấn: “Cậu muốn hủy diệt sự nghiệp nghệ thuật của tôi? Để tôi bị vạn người cười nhạo?”

Tạ Phỉ: “…”

Hắn đã hiểu, Úc Ly đang muốn gây sự.

“Anh còn đang tức giận sao?” Tạ Phỉ cười, dỗ dành nói: “Nhưng tôi cho rằng xà yêu đều trông rất đẹp mà.”

Úc Ly nghe hiểu ý ngầm của hắn, sắc mặt hơi bớt giận, “Nông cạn. Yêu tộc chúng tôi không thiên về nhan sắc, chỉ thiên về huyết mạch, loại động vật bò sát cấp thấp đó, xì—”

Tạ Phỉ gật đầu một cái: “Trước kia tôi không hiểu, vậy huyết mạch nào của yêu tộc các anh là lợi hại nhất?”

Úc Ly nhìn chằm chằm vào mắt hắn, giọng nói kính sợ mà trịnh trọng: “Thượng cổ thần thú.”

Bốn chữ này cũng không xa lạ gì với Tạ Phỉ, nhưng có thể là do bầu không khí lúc này, hoặc là do ánh mắt không gợn sóng của Úc Ly, trong đầu hắn “ong” một tiếng, khí lạnh theo xương sống xông lên, ngay cả da đầu cũng hơi tê dại.

Hắn há miệng, nhưng lại không biết nói gì,

Hai người không lên tiếng một lát, bầu không khí yên lặng chảy ở giữa hai người.

Một lát sau, Úc Ly dời tầm mắt đi, lại nhìn trái cây trên bàn, chỉ ném xuống một câu “chờ”, rồi xoay người vào phòng tắm.

Tạ Phỉ chỉ nghĩ y đi rửa tay, tùy ý quan sát bố trí trong phòng, phát hiện mặt tường phía tây được thiết kế thành một cái tủ sách lớn, bên trong tràn ngập sách.

Úc Ly lại thích đọc sách?

Tạ Phỉ không khỏi liếc cuốn sách đối phương đặt ở đầu giường, vừa thấy rõ mấy chữ “Sơn Hải Kinh” rồng bay phượng múa trên bìa sách, Úc Ly liền đi ra.

(Sơn Hải Kinh được coi là bách khoa toàn thư thời thượng cổ TQ.)

“Tới.”

Vẫn là chất giọng ra lệnh quen thuộc, Tạ Phỉ đột nhiên cảm thấy có thể thử thay đổi loại hình thức “anh nói tôi làm” này, nếu như phải sống chung lâu dài, cũng không thể bị động vĩnh viễn được.

Vì vậy hắn đứng tại chỗ không động, lộ ra nụ cười thương mại: “Có chuyện gì không?”

Úc Ly lành lùng liếc hắn một cái, giơ tay lên ném cho hắn một thứ.

Tạ Phỉ nhanh tay lẹ mắt tiếp lấy, mới phát hiện là thuốc giảm nhiệt hóa ứ đọng.

À, hôm nay hắn đánh nhau, lấy một địch mấy, không tránh được bị dính chút đấm đá.

Nhưng những vết thương này đều nhỏ, ngay cả chính hắn cũng không coi ra gì…

Tạ Phỉ ngớ ngẩn, “Anh gọi tôi lên, chính vì để cho tôi thuốc sao?”

Úc Ly vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng lại không nhịn được muốn phản bác, hai loại tâm trạng xen lẫn khiến y nhẫn nhịn đến phát cáu, “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, rốt cuộc có bôi không?”

“Cảm ơn.” Ánh mắt Tạ Phỉ cong thành độ cong xinh đẹp, móc điện thoại ra quơ quơ, “Cái này cũng cảm ơn.”

Hắn mở camrea trước ra, trên màn hình lập tức xuất hiện một khuôn mặt thiếu niên.

“Úc tiên sinh có thể giúp tôi cầm điện thoại không, để tôi bôi thuốc.”

“Cậu không có tay sao?”

“Có thì có, nhưng một tay tôi phải bóp thuốc, một tay thì không tiện.” Ánh mắt Tạ Phỉ còn nhìn chằm chằm vào vết ứ ở bên mép, đầu lưỡi chạm nhẹ vào vết thương một cái, lơ đễnh nói: “Nếu anh giúp tôi…”

“Nói năng tùy tiện!”

???

Chỉ là muốn bảo Úc Ly giúp đỡ bôi tí thuốc, chỗ nào lại nói năng tùy tiện rồi? 

Tạ Phỉ ngây ra, giương mắt lên, lại phát hiện Úc Ly đỏ mặt rất kỳ quái, đối phương giống như là nín đầy bụng tức, lòng không tình nguyện đoạt lấy điện thoại, “Cùng lắm tôi chỉ giúp cậu một chút thôi, tự cậu bôi!”

Tạ Phỉ nhíu mày, nghiêm túc bôi thuốc cho mình.

Dược cao trong suốt thoa lên trên vết thương có chút đau nhói, Tạ Phỉ theo bản năng muốn liếm một cái, lại kịp thời nhịn được.

Hắn cúi người xuống, cuộn ống quần lên, trên bắp chân cũng có một mảng tím bầm.

“Trên người cậu còn có vết thương?”

“Ừ, bọn họ nhiều người, ” Tạ Phỉ vừa xức thuốc vừa nói: “Có mấy cái không tránh thoát được.”

Ánh mắt Úc Ly trầm xuống: “Còn có chỗ nào?”

Tạ Phỉ ngồi dậy, xoay qua chỗ khác, vén vạt áo lên để lộ ra một đoạn eo trắng nõn, “Úc tiên sinh, có thể giúp tôi không?”

Úc Ly: “…”