Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái

Chương 13: Dỗ y




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trả tiền lại là không thể, Tạ Phỉ đã khóa tài khoản sau hậu trường rồi, chìa khóa thì mình nuốt.

Hắn làm như không hiểu, chiến lược giả bộ ngu — là một người nghề hành phục vụ, từ đầu đến cuối Tạ Phỉ cho rằng có thể co dãn là một loại truyền thống tốt đẹp, một đức tính tốt, lịch sử kinh nghiệm nói cho hắn, khi một vị khách sinh ra hiểu lầm với bạn, cách có tác dụng nhất là nhận sai trước đã, rồi mới tìm cơ hội uyển chuyển nói rõ nguyên nhân.

Hắn vốn muốn nói xin lỗi trấn an Úc Ly trước, đáng tiếc đối phương sau khi ném xuống một câu có lực sát thương cực lớn kia liền quay đầu bước đi ngay.

Tạ Phỉ cũng không đuổi theo, bởi vì hắn quả thực không yên lòng A Phúc, tuy nói yêu tộc và loài người có cấu tạo khác biệt, nhưng một cú đạp kia của Úc Ly cũng quá độc ác…

Hắn vội vã chạy đến chỗ xảy ra chuyện, trừ gạch vỡ đầy đất thì không thấy bóng dáng ai cả, Tạ Phỉ tìm kiếm bốn phía, chợt thấy trong rừng núi phía trước mơ hồ có một bóng đen đang đi về phía bên này.

Bóng đen càng ngày càng gần, chính là A Phúc khập khễnh.

“Anh A Phúc!”

Tạ Phỉ bước nhanh về phía trước, thắng gấp ở vị trí cách đối phương hai ba mét.

Nửa gương mặt A Phúc đều là máu, kiểu tóc vốn rối bù cũng tiu nghỉu xuống, giống như gà trống bại trận. Cánh tay của hắn ta bị bẻ ngoặt về sau một cách kì dị, quần áo vừa bẩn vừa rách, nhìn chói mắt như cương thi trong phim mạt thế.

Hai người không tiếng động đối mặt trong ánh chiều tà.

Hồi lâu sau, Tạ Phỉ nuốt nước miếng một cái, thấp thỏm bất an hỏi: “…Có cần gọi 120 không?” Lại thay đổi suy nghĩ, A Phúc cũng không phải là người, đoán chừng nên đi tìm vị bác sĩ Phủ Điền kia.

“Không cần không cần, chỉ bị thương ngoài da, dăm ba ngày là tốt.” A Phúc vác cái đầu đầy máu vẫn không quên tỏ ra trung thành, “Ngài không bị y bắt nạt chứ?”

Tạ Phỉ lắc đầu một cái, không nhịn được chỉ ra vấn đề nghiêm trọng: “Nhưng anh gãy cả tay rồi kìa!”

“Bị thương vật lý thôi, cho dù gãy đầu cũng không sao.” A Phúc không để ý chỉnh xương cho mình, chỉ nghe một tiếng giòn dã, đã nối xong.

Tạ Phỉ: “…”

“Lão đại vẫn là nhẹ tay rồi đấy, không dùng yêu lực.” A Phúc vẫy vẫy cánh tay, giọng rất chi là vui mừng.

Tạ Phỉ cái hiểu cái không, từ từ tiêu hóa thực tế vượt qua sự nhận biết của hắn: “Anh A Phúc về phòng trước nghỉ ngơi đi, dù thương thế không nặng cũng phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Thành thật mà nói, A Phúc vẫn rất động tâm với đề nghị này, nhưng mà hắn ta vừa nhận chủ không bao lâu, đang cần tạo ấn tượng tốt trước mặt chủ nhân mới, vì vậy lau máu trên hơn nửa khuôn mặt đi, ưỡn ngực tỏ thái độ: “Tôi còn có thể giữ vững! Tôi, tôi đi sửa tường!”

Nhìn ánh mắt kiên nghị như người cách mạng của A Phúc, Tạ Phỉ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ âm thầm thề, nếu việc làm ăn khấm khá lên, nhất định phải tăng tiền lương cho anh A Phúc mới được.

Nhưng đối với giai đoạn hiện nay mà nói, đây chỉ là nguyện vọng tốt đẹp, điều đầu tiên mà Tạ Phỉ phải làm là trấn an tâm trạng của kim chủ.

Nửa giờ sau, Tạ Phỉ đi tới trước cửa phòng Úc Ly.

Hắn nhẹ nhàng gõ cửa phòng đóng chặt, “Úc tiên sinh, tôi có thể vào không?”

Không người đáp lại.

“Tôi làm thịt gà salad rau, anh có muốn ăn một chút không?”

Vẫn không có tiếng gì.

Tạ Phỉ đang muốn không ngừng cố gắng, liền nghe sau lưng có động tĩnh.

Ngân Túc chẳng biết lúc nào đã bay lên, yên tĩnh đậu trên hành lang, điện thoại đeo trên cổ lóe lên đủ mọi màu sắc.

Nghe nói đó là điện thoại bảy sắc cầu vồng mà Ngân Túc cố ý yêu cầu.

Tạ Phỉ trầm mặc, đút cho Ngân Túc một miếng thịt ức gà nhỏ, Ngân Túc không khách khí nhận hối lộ, ngay sau đó xòe cánh bay đến cạnh cửa, dùng móng vuốt mở chốt cửa ra.

Cửa phòng mở ra một kẽ hở, tiếng nhạc êm dịu truyền ra, là một bài ca tiếng Quảng Đông xa lạ.

Tạ Phỉ hơi nhíu mày, im lặng đối nói câu “cảm ơn” với Ngân Túc.

Đẩy cửa, trong phòng cũng không bật đèn, ánh chiều tà chuyển động theo máy phát nhạc bên cửa sổ.

Mà Úc Ly đứng cạnh máy nhạc, cõng ánh sáng, giống như một cái bóng.

Trong nháy mắt Tạ Phỉ nhớ lại ngày đầu tiên gặp Úc Ly, đối phương cũng đứng ở nơi đó, tắm trong ánh sáng.

Lúc ấy ráng màu chói lọi đầy trời, nhưng lúc này ngoài cửa sổ là một màu mặt trời lặn như máu, giống như làm một bật bối cảnh tà ma giáng thế vậy.

Giữa ánh sáng và bóng tối, “lãnh chúa ác ma” anh tuấn hơi quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: “Ai cho phép cậu vào?”

“Tôi thử mở chốt cửa, cửa không khóa tôi liền vào.” Tạ Phỉ rất nghĩa khí, không bán đứng Ngân Túc, cướp lời trước khi Úc Ly nói thêm: “Tôi sai rồi!”

Có thể là bị hắn xin lỗi quá bất ngờ làm cho không kịp đề phòng, một lúc sau Úc Ly mới hỏi: “Sai ở chỗ nào?”

Tạ Phỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, còn chịu để ý người ta là tốt rồi.

Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, lấy tính cách của Úc Ly, hơn nửa là sẽ coi những lời kia của A Phúc thành làm nhục và cười nhạo, rất tổn thương lòng tự ái và cũng rất mất mặt, cho nên mới giận cá chém thớt hắn. Tạ Phỉ hoàn toàn có thể hiểu, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn nói: “Anh quan tâm tôi như vậy, tôi lại chọc anh tức giận, dĩ nhiên sai rồi.”

“Cho nên?” Úc Ly xoay hẳn người lại, bóng mờ nghịch sáng làm mơ hồ vẻ mặt của y.

Tạ Phỉ khẽ nhúc nhích lỗ tai, mặc dù giọng của đối phương vẫn lạnh lùng cứng rắn như cũ, nhưng cũng đã lặng lẽ mở ra một kẽ hở rồi.

“Cho nên tôi tới nói xin lỗi.”

“Tạch ——”

Tạ Phỉ bật đèn, cả phòng sáng ngời.

Dưới sự âm thầm cho phép của chủ nhân căn phòng, Tạ Phỉ thay dép đi vào, đặt mâm đựng đầy bát đĩa lên bàn.

Trừ salad ra, còn có một phần canh vỏ tôm rong biển.

Nước canh hiện lên một màu bóng loáng dưới ánh đèn, Tạ Phỉ hòa nhã nói: “Rong biển ít mỡ nhiều axitamin, vỏ tôm có thể thêm canxi, tôi chỉ dùng một giọt dầu mè, sẽ không béo.”

Úc Ly cũng không thèm nhìn, đi thẳng tới trước mặt hắn: “Cậu muốn xin lỗi như thế nào?”

Tạ Phỉ rất cố gắng thể hiện thành ý: “Xem Úc tiên sinh có nhu cầu gì, tôi cũng sẽ cố gắng thỏa mãn.”

“Vậy sao?”

Úc Ly đột nhiên nghiêng người về phía trước, hai người vốn đứng không xa, khoảng cách trong nháy mắt bị kéo gần.

Tạ Phỉ lại ngửi thấy mùi thanh trúc đặc biệt trên người đối phương, cũng bị ngũ quan phóng đại trước mắt làm cho giật mình, không nhịn được nghiêng về sau.

Nhưng mà Úc Ly chỉ nâng cánh tay vượt qua bên tai hắn, lấy một quyển sách từ trên tủ sau lưng hắn xuống.

Đó là một quyển sách đã cũ, bìa màu nâu nhạt, bên mép hơi rách, phía trên in một hình đen thùi lùi như người, có chút giống với phong cách tranh vẽ trên tường thời kì Thương Chu.

“Cái trang có thẻ kẹp sách, đọc cho tôi nghe.” Úc Ly nhếch mép, lộ ra mấy phần ác ý sâu xa khó hiểu.

Tạ Phỉ kinh ngạc nhìn y một cái, ý kia là nói “chỉ như vậy”?

Úc Ly nhét sách vào trong ngực hắn, xoay người trở lại cạnh máy phát nhạc tắt đi.

Bên trong phòng yên tĩnh lại.

Tạ Phỉ cúi đầu xuống, trực tiếp mở trang sách đang được đánh dấu ra.

Cái gọi là kẹp sách, cũng chỉ là một lá trúc, không biết Úc Ly dùng phương pháp gì, phiến lá từ đầu đến cuối vẫn duy trì độ mềm mại bóng mượt.

Tạ Phỉ dè dặt rút lá trúc ra, nhìn chằm chằm chữ trên trang sách, luôn cảm thấy có chút quen mắt.

Nhưng…

“Tôi đọc không hiểu.”

Úc Ly vừa ngồi xuống chuẩn bị nghe: “…”

Tạ Phỉ lật sách lại đối diện với Úc Ly: “Đây là chữ thời Tiên Tần hả?”

Tuy hỏi nhưng thật ra hắn rất khẳng định, bởi vì khoảng thời gian tới đây hắn đã sớm bù lại việc học, biết lịch sử thế giới trong sách cũng không khác với thế giới cũ lắm, chẳng qua là mặt địa lý không giống.

“Hơn nữa cũng không được in rõ lắm…”

Tạ Phỉ bỗng nhiên im lặng, bởi vì vẻ mặt Úc Ly trở nên hết sức phức tạp, mờ mịt, mất mát, tự giễu, bi ai, oán phẫn… Các loại tâm trạng thay nhau biến ảo, cuối cùng từ từ trầm mặt xuống.

Ngay lúc Tạ Phỉ cho rằng Úc Ly sẽ tức giận, đối phương chợt nhắm mắt một cái, “Được rồi, trả sách về đi.”

Tạ Phỉ như được đại xá, vội vàng khép sách lại nhét vào tủ.

Lúc xoay người lần nữa, Úc Ly đã khôi phục như thường, cầm thìa chuẩn bị uống canh.

Chờ một hớp canh nóng xuống bụng, Úc Ly ngước mắt lên: “Ghi sổ nợ trước.”

Tạ Phỉ vừa nghe liền nóng nảy, “Chẳng lẽ anh còn muốn trả tiền lại sao?”

Huyệt thái dương của Úc Ly đột nhiên nhảy lên, “Tôi nói là, nhớ kĩ trước khi xin lỗi!”

Tạ Phỉ bỗng nhiên yên tĩnh lại, cười hì hì nói: “Được thôi, cho dù Úc tiên sinh quên, tôi cũng sẽ nhớ.”

Tạm thời giải quyết chuyện trả tiền lại hết, Tạ Phỉ liền yên tâm xuống tầng ăn tối.

Nhưng vừa ra khỏi vườn, hắn đã dừng bước lại.

Hắn nhớ tới tại sao những chữ viết kia nhìn quen mắt rồi, bởi vì hắn đã từng thấy qua.

Ở thế giới cũ, ông nội hắn yêu thích sưu tầm văn vật nhất, chỉ tiếc đôi mắt không tốt, thường xuyên bị lừa. Khi còn bé, hắn từng xem một bài báo mà ông nội thu thập, nói có một chuyên gia ở hải ngoại tình cờ phát hiện một vật bằng đồng thau thời Tây Chu trên thị trường văn vật, bên trong có khắc mười hàng 98 chữ, là ghi chép văn hiến liên quan tới “Đại Vũ trị thủy” sớm nhất lúc ấy.

Mà mấy kí tự huyền diệu trên trang sách vừa rồi, giống chữ được khắc trên đồ cổ đó như đúc!

Úc Ly bảo hắn đọc cái đó làm gì?

Không đợi hắn tìm cơ hội hỏi một chút, sáng ngày thứ hai, Úc Ly lại lái xe rời đi.

Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, Úc Ly lái đến cửa thôn, liền bị một hàng xe con chờ ra thôn trước mặt chặn lại.

Y chán nản gõ tay lái, xuyên qua kính chắn gió thấy được một chiếc xe bus dừng ở trạm cách đó không xa, đoàn người đang từ trên xe bước xuống.

Cách dòng người, Úc Ly chú ý tới một thanh niên tuấn tú lịch sự, đối phương mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài mặc áo khoác may ô kẻ màu xám tro, trên sống mũi đỡ một cặp kính, có vẻ giống như người có ăn học.

Thanh niên kéo vali từ từ đi tới, lúc đi qua cửa kính cũng như phát hiện ra, quay đầu nhìn vào trong xe SUV.

Đáng tiếc có cửa kính ngăn cách, hắn ta cũng không thấy được cái gì.

Thanh niên hơi cau mày, thu hồi tầm mắt, kéo hành lý tiếp tục vào trong thôn.

Qua chợ ở cửa thôn là có thể nhìn thấy một con sông trong, đồng ruộng xung quanh phất phơ sóng lúa, tạo thành những gợn sóng màu vàng.

Không ít người ôm bàn vẽ ngồi trong ruộng vẽ tranh, bọn họ vẽ cảnh thôn quê rạng rỡ ngày thu vào trong tranh, cũng trở thành phong cảnh trong mắt người khác.

Thanh niên nhìn một màn này, không khí trong thôn cực kì mát mẻ, ở lâu có thể làm thư giãn căng thẳng.

Hắn ta nhìn về phía bên kia, dân cư xây nhà quanh sông, khách sạn mọc lên như rừng.

Bởi vì chuyến du lịch này được quyết định quá nhanh, thanh niên cũng không đặt phòng trước, hắn ta vừa lấy điện thoại ra định tra phòng trống, liền nghe một nữ sinh bên cạnh nói: “Cậu chắc chắn ở đây có khách sạn mà cậu nói chứ? Trong livestream nhiều kẻ lừa đảo lắm, nhỡ may người phát trực tiếp chỉ muốn lừa người ta thì sao?” 

“Lừa thì lừa thôi, dù sao chúng ta đã sớm nói hôm nay phải tới thôn Tịch Ninh vẽ thực vật, chẳng qua là thuận tiện tìm xem một chút. Nếu thật sự không có, tùy tiện đổi một nhà khác không phải là được sao.” Cô bạn của nữ sinh kia hơi mập, lơ đễnh uống một hớp trà sữa, “Thật ra thì tớ chỉ muốn đến xem rốt cuộc người phát trực tiếp là nam hay nữ thôi.”

“Nhưng trên mạng không tìm ra được khách sạn Đại Hoang, trên bản đồ cũng không có.”

“Người phát trực tiếp nói khách sạn ở sâu bên trong thôn, rất yên tĩnh.”

“Vậy còn muốn phải đi bao lâu đây, tớ đói quá…”

“Nếu không tìm một quán ăn cơm trưa trước đi, tớ muốn ăn vặt rồi.”



Hai nữ sinh vừa nói vừa đi, thanh niên nhìn qua các cô, nhưng trong lòng đã nhớ tên khách sạn.

Một khách sạn yên tĩnh, đúng lúc hắn ta cần.

Đường trong thôn rất quanh co, thanh niên xác định phương hướng không tệ, không lâu sau đã thấy một dãy nhà dưới chân núi, được hàng rào tre vây quanh.

Hắn ta kéo vali bước nhanh đến khách sạn, mấy cây hoa màu vàng vươn cành ra khỏi tường rào tre, ở đó có treo một bảng hiệu bằng gỗ, phía trên dùng sơn đỏ khắc bốn chữ “Khách sạn Đại Hoang”.

Thanh niên thở phào, phát hiện cửa rào tre khép hờ, giơ tay lên đẩy một cái.

Một sân đầy màu xanh ngát đập vào mắt, khiến trong lòng người ta thấy thoải mái, thanh niên theo bản năng hít thở sâu, nhưng một giây kế tiếp, cảnh tượng trước mắt đột nhiên bạc màu, tựa như tróc tường giấy, lộ ra dấu vết năm tháng bên trong, loang lổ lại u ám.

Bóng cây trăm hoa trong sân biến mất, chỉ còn lại mấy cây khô trơ trụi, trên mái hiên, trên ngọn cây tích đầy tuyết trắng, giọt nước hòa tan nhỏ xuống đám bùn dưới mặt đất, tụ thành những vũng nước lớn nhỏ không đồng nhất.

Một người phụ nữ mặc sườn xám đứng dựa vào cửa, bị mấy binh đoàn giặc ngoại xâm cầm lưỡi lê vây quanh, ánh đao sắc bén mặt soi sáng dung nhan của người phụ nữ, lông mày dài như lá, sóng mắt như nước mùa xuân, một nốt ruồi màu đỏ điểm ở khóe mắt, đẹp đến kinh tâm động phách.

Người phụ nữ không đổi sắc mặt, móng tay sơn màu đang vân vê một tẩu thuốc nhỏ, cô hít một hơi thuốc lá, khạc ra khói mù xám trắng, nhếch đôi môi đỏ lên: “Các vị đại gia, quán nhỏ rách rưới này của nô gia vẫn luôn lạnh tanh, sao có thể có nữ sinh nào được?”

Tới! Lại tới nữa!

Xương sống của thanh niên phát rét, cả người run rẩy, hắn ta lại thấy được những hình ảnh kì quái tà dị kia nữa, lại bị những thứ đáng sợ kia dây dưa, lúc này còn đổi thành một diễm quỷ khác! Là phim kháng chiến sao?!

Thanh niên rất muốn rời đi, nhưng dưới chân giống như bị cây mây và giây leo trong đất cuốn lấy, như mọc rễ không thể động đậy. Hắn ta choáng đầu, mắt phải đau nhức, nước mắt sinh lý không thể khống chế xông ra, làm mờ cả mắt kính. Ngay lúc dây đàn trong đầu hắn ta sắp đứt đoạn, chợt nghe có người hỏi: “Chào anh, anh muốn ở trọ sao?”

Giọng nói kia như con suối trong suốt, xua tan rùng mình trên người thanh niên, hắn ta trừng mắt nhìn, phát hiện tất cả đã khôi phục lại bình thường, bức tường bên trong hàng rào tre đầy cây xanh, trăm hoa đua nở.

Thanh niên chuyển động cái cổ cứng ngắc, thấy được một thiếu niên xinh đẹp đang nghiêng đầu nhìn hắn ta, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.

“Tôi…” Giọng của thanh niên khô khốc, hắn ta nuốt nước miếng một cái, “Tôi không —”

“Gần đây khách sạn chúng tôi đang có ưu đãi, ở đủ ba ngày bớt 20%, ngoài ra còn tặng một ngày ở miễn phí!” Tạ Phỉ vừa thấy trang phục đồ nghề của thanh niên cũng biết là một du khách, làm sao có thể để cho con vịt đã chín bay mất được? Dù sao giá phòng sau khi chỉnh sửa cũng tăng lên không ít so với 99 đồng, giảm giá mạnh cũng không thua thiệt, “Nếu không anh đi xem phòng trước nhé?”

Thanh niên khẽ nhúc nhích môi, bởi vì tính cách khá hướng nội, hắn ta không giỏi từ chối sự nhiệt tình của người khác, huống chi thiếu niên này còn có một khuôn mặt khiến người ta khó mà cự tuyệt.

Kệ đi, chẳng qua là nhìn một chút mà thôi, thanh niên bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Nhưng mà hắn ta vừa bước vào sân, cũng cảm giác được không khí mát lạnh ập vào mặt, thoải mái như mùa hè nóng bức bước vào trong phòng có điều hòa. Quanh thân giống như được rót vào một dòng nước ấm, chảy từ lòng bàn chân lên, phủ khắp lục phủ ngũ tạng của hắn ta, cọ rửa lại bắp thịt xương cốt một lần, không khí âm u vốn đọng lại cũng theo đó mà biến mất không còn một mống, ngay cả mắt phải vẫn luôn chua xót khó chịu của hắn ta cũng sáng lên trong nháy mắt.

Suốt một tháng, đây là lần đầu tiên thanh niên thấy ung dung như vậy, lúc này hắn ta liền quyết định ở lại!

Mặc dù vừa bị kinh sợ một phen, nhưng thanh niên mơ hồ cảm giác được, những tà vật dơ bẩn kia không phải bởi vì hoàn cảnh, mà là nhằm vào chính hắn ta.

Dẫu sao, hắn ta ở nhà có thể thấy vợ chồng trung niên cầm đao chém nhau; ra phố có thể thấy hai nhóm người mặc hãn sam mã quái(1) ác đấu ngoài đường phố; ngay cả khi đến tiểu tiên quan nổi danh nhất thành phố mời đạo trưởng đuổi tà, cũng từng thấy một người đàn ông trung niên đầu cắm lông công, mặc quan bào đang nhét bạc vào trong thùng công đức…

Nếu không phải tư chất tâm lý của hắn ta vững vàng, chỉ sợ đã sớm điên rồi.

Cũng chính vì cầu được một quẻ trong tiểu tiên quan dẫn hắn ta tới thôn Tịch Ninh tìm cách giải quyết, hắn ta mới xuất hiện ở nơi này.

Nếu nghỉ ngơi ở đâu cũng có thể “gặp quỷ”, hắn ta còn do dự cái gì chứ?

Vì vậy lúc thiếu niên hỏi hắn ta thích loại phòng nào, thanh niên nói: “Tôi sẽ ở đây, xin chuẩn bị giúp tôi một căn phòng có giường lớn, phải yên tĩnh một chút.”

Tạ Phỉ vui mừng trong lòng: “Được ạ, anh muốn ở mấy ngày?”

Thanh niên suy nghĩ một chút, “Đặt trước một tuần, được không?”

Tạ Phỉ thiếu chút nữa cười ra tiếng, vui vẻ hỏi chứng minh thư của đối phương.

Từ thẻ căn cước, thanh niên là người thành phố Nam Sơn, 25 tuổi, có một cái tên rất dễ nghe — Yến Lai.

Lúc đợi Tạ Phỉ đăng kí, Yến Lai cũng tùy ý đánh giá bố cục bên trong đại sảnh, mặc dù giản dị, nhưng lại có một sự nhã trí riêng.

Đột nhiên, ánh mắt hắn ta dừng lại trên một hàng ảnh chụp, bỗng nhiên da đầu tê dại, hai chân mềm nhũn — những khung ảnh trên tường có màu sắc khác nhau, niên đại không đồng nhất, có người mặc áo tú hòa, có người mặc sườn xám, còn có người tết tóc bím và mặc quân thường phục…

Từ trái sang phải, tựa như chứng kiến thời đại biến đổi qua trăm năm.

Nhưng bọn họ có một chỗ tương tự, bởi vì mỗi tấm hình đều có một người phụ nữ, cô ta có một khuôn mặt quyến rũ, dưới mắt đều có một nốt ruồi đỏ sẫm!

—–

(1) Là loại áo này, tôi không biết tên nó là gì, thôi cứ để theo Hán Việt >D<

unnamed