Bất luận Thiệu Kỳ Á có phải tổng tài tập đoàn Alston Á
Châu hay không, đối với tình cảm của anh và Dụ Bảo Đế đều không có ảnh hưởng.
Hai người vẫn ngọt ngọt ngào ngào như cũ, làm chuyện những đôi tình nhân bình
thường hay làm, hẹn hò, ăn cơm, dạo chơi ngoại ô, du lịch... dính vào chung một
chỗ.
Bọn họ kết giao ổn định, nửa năm trôi qua, công việc thuận lợi, cảm tình thuận
lợi, mọi chuyện đều suôn sẻ, tất cả đều quá mức hoàn mỹ.
Song có lẽ là quá mức thuận lợi, khiến ông trời nhìn không thuận mắt, đưa tới một
cái tai họa đột ngột -- “Bà ngoại đã xảy ra chuyện!”
Buổi chiều một ngày nghỉ, Thiệu Kỳ Á và Dụ Bảo Đế đang muốn vào rạp chiếu phim,
đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh dừng bước, không nghĩ tới
là do nhân viên làm việc ở viện an dưỡng gọi đến, nói bà Trịnh đã xảy ra
chuyện, anh vừa nghe lòng liền hoảng hốt, đầu óc nhất thời trống rỗng, ngay cả
sự việc cũng chưa hỏi rõ ràng, đã vội vàng nhờ bọn họ nhanh chóng xử lý, anh sẽ
chịu toàn bộ phí tổn.
“Bà Trịnh đã xảy ra chuyện gì sao?” Thấy sắc mặt Thiệu Kỳ Á lo lắng, trong lòng
Bảo Đế hiện lên dự cảm không lành, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc tái xanh.
“Không biết, bây giờ chúng ta lập tức chạy tới xem.” Anh cấp bách dắt tay cô,
bước nhanh ra khỏi rạp chiếu phim, chuyển hướng đi tới bãi đỗ xe.
Bảo Đế trong lòng hỗn loạn, không biết nên nói cái gì cho phải, trầm mặc đi
theo bước chân của anh.
Loại kinh hoàng lo sợ này, gợi nhớ tới ký ức thương tâm khi mẹ của cô qua đời,
giờ phút này trong ngực giống như bị hòn đá đè ép, cảm giác thở không nổi.
Cô sợ phải trải qua cái tình cảnh này lần nữa!
Cô sợ hãi cái chết tàn nhẫn!
Trước đó, cô đã đồng ý đan mũ len cho bà Trịnh đội mùa đông, cô còn đồng ý sẽ
mua đậu hủ hạnh nhân cho bà ăn... bà Trịnh còn nói, bà muốn sống đến một trăm
tuổi, bà muốn tận mắt nhìn thấy cháu ngoại mang theo cháu cố đến thăm bà... Cô
còn chưa có thực hiện lời hứa hẹn, có phải đã không còn kịp rồi hay không?
Bà Trịnh đáng yêu như vậy... Cô không dám nghĩ!
Cho dù bà nói năng lộn xộn, đầu óc mơ mơ màng màng, nhưng bà thực hiền lành, cô
rất thích bà Trịnh!
Bảo Đế nhớ đến bà Trịnh trong trí nhớ, lo lắng đến đỏ cả vành mắt.
Ngồi trên xe, Thiệu Kỳ Á nổ máy, lại thấy Bảo Đế ngây ngốc không hề động đậy,
anh nghiêng người thắt dây an toàn thay cô, lại thấy mũi cô hồng hồng, hốc mắt
đầy nước mà không dám rơi xuống.
Bảo Đế phát hiện anh đang nhìn cô, nỗ lực cong khóe miệng, miễn cưỡng tươi cười
an ủi anh. “Bà Trịnh là người tốt sẽ được ông trời phù hộ, nhất định sẽ bình
an.”
Thấy cô rõ ràng là lo lắng, vừa nói nước mắt liền rơi xuống, lại kiên cường
bình tĩnh muốn an ủi anh, trong ngực Thiệu Kỳ Á như xuất hiện dòng nước ấm.
“Đừng lo lắng, bà sẽ không có chuyện gì.” Anh nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt,
tâm tình nặng nề nói nhỏ.
“Vâng.” Cô nắm bàn tay anh, muốn tiếp thêm sức mạnh cho anh.
Ở tại thời khắc này, có người bên cạnh làm bạn, quả thực có thêm rất nhiều dũng
khí để đối mặt.
“Bà ngoại tôi đâu?”
Thiệu Kỳ Á lòng nóng như lửa đốt, dùng thời gian nhanh nhất chạy tới viện an
dưỡng, anh nắm tay Bảo Đế, hai người giống như trận gió ào vào đại sảnh, nhìn
thấy nhân viên vội hỏi.
“Ở trong phòng, anh Thiệu...” Nhân viên công tác vừa thấy anh, đang muốn báo
cáo tình hình trước, lại bị anh bỏ lại phía sau.
“Bà ngoại!”
“Bà Trịnh!”
Một bước tiến vào trong phòng ngủ, hai người bọn họ không hẹn mà cùng lo lắng
kêu to, bước vội tới bên cạnh Bà Trịnh, lo lắng xem xét kỹ tình trạng của bà,
nhưng lại thấy -- sắc mặt hồng hào.
Ánh mắt, có thần.
Tinh thần, no đủ.
Trừ mấy cái đó ra, tâm tình bà thoạt nhìn còn cực kỳ tốt.
“Bà ngoại, bà có xảy ra chuyện gì không?” Thiệu Kỳ Á buồn bực, nhìn không ra bà
có cái gì khác thường.
“Không có à.” Ngay cả tiếng nói cũng rất nhẹ nhàng thoải mái.
Bảo Đế ngồi vào bên cạnh bà, vô cùng thân thiết kéo cánh tay của bà, nhẹ nhàng
hỏi: “Bà Trịnh, bà có chỗ nào không thoải mái không?”
“Ta rất tốt, đâu có cái gì không thoải mái?” Bà Trịnh bĩu môi, giống như là
ngại bọn họ nói điềm rủi, lập tức hào hứng lấy bánh cưới ra, vui vẻ chia sẻ.
“Đây, bà mời hai đứa ăn bánh.”
“Bà lấy bánh cưới ở đâu vậy? Là người nhà của ai trong viện an dưỡng có việc
mừng sao?” Thiệu Kỳ Á trực giác hỏi, nhưng bà Trịnh còn chưa kịp trả lời, nhân
viên công tác theo sau đã giành trước trả lời.
“Là bà Trịnh đặt bánh cưới, hơn nữa còn một lần đặt những năm trăm hộp.” Nhân
viên công tác vươn năm đầu ngón tay.
Sáng sớm cửa hàng bánh cưới đem núi bánh này đến, làm tất cả mọi người trợn
tròn mắt, đặt bánh cưới số lượng lớn như vậy, làm xong cũng không thể trả lại,
cho nên bọn họ vội vàng gọi điện thoại cho Thiệu Kỳ Á, thật may là anh nói sẽ
chịu phí tổn, mọi người mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Bà ngoại, bà đặt nhiều bánh cưới như vậy sao?” Thiệu Kỳ Á kinh ngạc cao giọng.
“Đương nhiên là có việc mừng!” Bà Trịnh mím môi vui sướng cười nói.
Bảo Đế liếc nhìn Thiệu Kỳ Á đang ngây người một cái, sau đó nhẹ nhàng cười yếu
ớt hỏi bà. “Bà Trịnh, bà có chuyện gì vui vậy?”
“Là A Kỳ nhà ta và Bảo Muội đính hôn.” Bà còn vui vẻ tuyên bố.
“Đính hôn?”
Nghe vậy, Thiệu Kỳ Á và Bảo Đế nhất thời biến thành chim sáo, đồng thanh lặp
lại, vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu như nhau.
“Chúng cháu còn chưa có đính hôn mà!” Bảo Đế vội vàng giải thích, bà Trịnh nhất
định là lại tái phát bệnh đãng trí rồi, cho nên mới tự mình tưởng tượng lung
tung.
“Chưa đính hôn, thì hiện tại liền đính hôn đi!” Bà Trịnh không chút nào lo
lắng, nói đến thật đơn giản.
“Như vậy làm sao được? Cái gì cũng chưa chuẩn bị!” Thiệu Kỳ Á từ chối đề nghị
của bà ngoại.
Trước đính hôn một bước là cầu hôn, anh từng nghĩ tới, nhất định phải cho Bảo
Đế một kỷ niệm cầu hôn khó quên, cho nên không thể tùy tùy tiện tiện giải quyết
như vậy, hơn nữa lại còn ở trong viện an dưỡng, một chút lãng mạn cũng không
có.
“Sao lại không thể? Muốn chuẩn bị thì quá dễ.” Bà Trịnh bác bỏ lời anh.
“Ta đây, chính là đại diện trưởng bối, bọn họ có thể làm người làm chứng, về
phần tín vật...”
Nói xong, bà chống gậy đứng dậy, chậm rãi đi về phía tủ quần áo, mở hộp trang
sức, run run lấy ra một cái nhẫn kim cương kiểu dáng đơn giản.
“Chiếc nhẫn này, là ba A Kỳ tặng cho mẹ A Kỳ, nó đã nói về sau phải giao cho vợ
A Kỳ...” Bà thong thả quay về trên chỗ ngồi, thổi mấy hơi lên chiếc nhẫn rồi
kéo góc áo chà lau một cách quý trọng. “Cháu nhìn một cái xem, ta giữ gìn rất
tốt, đúng không?”
“Dạ.” Dụ Bảo Đế mỉm cười gật đầu. Chiếc nhẫn này, đại biểu cho kế thừa và chúc
phúc, đích thực là rất trân quý, rất có giá trị.
“Đây, còn không mau cầu hôn.” Bà Trịnh đưa nhẫn cho cháu ngoại thúc giục, các
nhân viên công tác đứng ngoài cửa thấy bọn họ bị bà cụ trêu chọc, không nhịn
được cũng bật cười.
“Bà ngoại...” Thiệu Kỳ Á khó xử do dự.
Anh không biết Bảo Đế nghĩ gì, vì đặt bánh cưới mà cầu hôn, hình như có chút
lẫn lộn đầu đuôi. Anh đương nhiên rất vui sướng mà cưới cô về, nhưng làm việc
qua loa như vậy, chỉ sợ làm cô tủi thân!
“Bà Trịnh, thời gian chúng cháu kết giao còn chưa đủ dài, còn chưa có xác định
đôi bên có thích hợp với nhau hay không...” Bảo Đế cố gắng giảng đạo lý. Dù sao
cô mới hai mươi bốn tuổi, còn rất trẻ, trước mắt cô còn chưa có nghĩ những
chuyện có liên quan đến “hôn nhân”, quá đột ngột rồi!
Tiếc rằng đảo lộn mọi chuyện chính là sở trường của người già đãng trí, muốn
dùng đạo lý để khai thông là quá ngây thơ rồi!
“Thích hợp thích hợp, hôm trước ta có đưa ngày sinh của hai đứa cho lão Vương ở
lầu 3 xem, ông ấy nói các ngươi là trời đất tạo nên, rất thích hợp đấy!” Bà
Trịnh còn thật sự lấy giấy đỏ ghi bát tự từ trong tủ đầu giường ra, hoàn toàn
ngăn chặn bọn họ viện cớ.
Thiệu Kỳ Á và Dụ Bảo Đế bất đắc dĩ nhìn nhau, hoàn toàn bị đánh bại.
Thì ra bà Trịnh hỏi ngày sinh cô vì muốn xem bát tự?
Chậc chậc, quả nhiên gừng càng già càng cay!
“Như vậy còn vấn đề gì không?” Bà Trịnh nhíu mày hỏi, tại lúc này chẳng những
không hồ đồ một chút nào, còn rất là khôn khéo nữa, thậm chí còn biết dùng đến
phép khích tướng. “Hay là hai đứa không phải thật lòng yêu nhau?”
“Chúng cháu thật lòng yêu nhau mà!” Hai người lại đồng thanh lần nữa, hôm nay
bị bà cụ đùa giỡn, lại ăn ý một cách thần kỳ.
“Vậy không phải được rồi sao! Bánh cưới cũng đặt rồi, đừng lãng phí! Ha ha...”
Bà Trịnh cười đến thực vui vẻ, bà đã sớm báo tin tốt với các bạn ở viện an dưỡng
rồi.
Thiệu Kỳ Á và Dụ Bảo Đế nhìn về phía lão ngoan đồng quá mức nghịch ngợm kia.
Ha ha? Người đi gây họa mà còn không biết xấu hổ cười sung sướng?
Tiếp được hai ánh mắt, vẻ mặt bà Trịnh nghiêm chỉnh lại, lộ ra biểu tình ai
oán.
“Thừa dịp ta còn nhận ra hai đứa thì xác định mọi chuyện đi chứ, để cho ta hoàn
thành tâm nguyện, sau này nói không chừng ngay cả các cháu là ai ta cũng không
nhận rõ nữa... Ai!”
Bà Trịnh vừa đấm vừa xoa, lấy tình cảm mà tấn công, còn thở dài không dứt, tăng
thêm biểu tình bi ai.
Thân là con cháu, nghe bà nói như vậy, thì làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt?
Bọn họ nhìn về phía đối phương, ánh mắt giao nhau ngầm truyền ý, tiếp đó trao
cho người kia một nụ cười.
Thiệu Kỳ Á đi về phía bà ngoại, tiếp nhận chiếc nhẫn, cầm bàn tay nhỏ bé của
Bảo Đế lên, thay cô đeo nhẫn.
“Khi trở về chúng ta sẽ tìm thời gian làm tiệc đính hôn, cho mọi người biết
tình yêu của chúng ta càng lúc càng bền chặt, muốn bên nhau lâu dài.” Anh không
muốn để cô gái mình yêu chịu một chút uất ức nào.
“Được.” Cô ngước mắt cười ngọt ngào với anh, sau đó chuyển hướng sang bà lão
đang vui mừng bên cạnh. “Bà Trịnh, đến lúc đó chúng cháu sẽ đến đón bà tham gia
party.”
“Tốt tốt!” Bà Trịnh vui vẻ vỗ tay, nhưng rất nhanh lại phát hiện có chỗ không
đúng.
“Sao cháu còn gọi ta như vậy?”
“Bằng không phải gọi thế nào ạ?” Bảo Đế giật mình sững sờ, phản ứng không kịp.
“Đương nhiên gọi là bà ngoại rồi!” Thiệu Kỳ Á ngược lại hiểu rõ tâm ý bà ngoại
Bảo Đế hiểu ra mỉm cười, làm nũng gọi: “Bà ngoại...”
“A, ngoan...” Bà Trịnh giải quyết xong tâm sự, vui mừng cười tủm tỉm.
Nhìn bà thoải mái và khỏe mạnh, bọn họ không khỏi đều cảm thấy may mắn là không
có chuyện gì nguy hiểm, không có thật sự xảy ra chuyện gì đáng tiếc!
Một hồi hài kịch xấu hổ, lại thúc đẩy được một chuyện tốt, đây đúng là lễ vật
bà ngoại tặng cho bọn họ.
Đêm đó, hưởng thụ cảm giác vui sướng tràn trề sau khi hoan ái, Bảo Đế gối lên
cánh tay Thiệu Kỳ Á, nhắm mắt hưởng thụ thời gian ấm áp ngọt ngào.
Thiệu Kỳ Á nửa dựa vào đầu giường, ôn tồn khẽ vuốt ve cánh tay cô đang ôm ngang
trước ngực anh, cảm xúc tinh tế mượt mà trên đầu ngón tay khiến anh yêu thích
không rời.
Giằng co cả một buổi chiều, thực ra bọn họ đều mệt mỏi, nhưng cặp tình nhân
đang sa vào tình yêu cuồng nhiệt, tránh sao khỏi vừa chạm đến liền như sét đánh
bốc hỏa.
Bà ngoại vừa đấm vừa xoa lại thêm đùa giỡn, anh và Bảo Đế cứ như vậy mà đính
hôn, cảm giác thật khó tin.
Sự việc giải quyết xong, kế tiếp lại phải xử lý năm trăm hộp bánh cưới, rồi
tuyên bố tin vui đính hôn... Anh vốn là muốn cùng cô hưởng thụ thời gian buổi
chiều nhàn nhã, nay lại đột nhiên trở nên vô cùng bận rộn.
Sau khi nói chuyện với bà, anh liền gọi cửa hàng bánh cưới chở bánh cưới từ
viện an dưỡng đi, muốn bọn họ đưa đến tập đoàn Alston vào giờ làm việc ngày
mai; năm trăm hộp bánh cưới không phải số lượng nhỏ, cũng may anh còn có nhân
viên có thể tiêu hóa.
Bàn tay anh theo bản năng dời về phía bàn tay cô, đưa tới trước mặt chăm chú
nhìn.
Chiếc nhẫn đeo trên ngón giữa của Bảo Đế, chứ không phải ngón áp út, ngay cả
nhẫn cũng không vừa vặn... Đột nhiên như thế, không hề có chuẩn bị tâm lý, cô
có cảm thấy thực hoang đường hay không?
“Thực xin lỗi.” Anh hôn tay cô, đau lòng nói xin lỗi.
Cô chậm rãi mở mắt, khó hiểu hỏi: “Tại sao đột nhiên nói xin lỗi với em?”
“Bởi vì anh khiến cho em phải chịu uất ức.” Anh thực áy náy, đã tự hứa với bản
thân phải đem hết khả năng ra để trân trọng cô, nay lại không làm được.
“Em chịu uất ức lúc nào?” Cô vẫn không hiểu.
“Buổi chiều đó.” Anh dùng môi nhẹ vuốt ve ngón tay cô.
“Anh nói chuyện đính hôn sao?” Cô kinh ngạc bật cười. “Không uất ức chút nào,
có bà ngoại chúc phúc, có di vật của mẹ, làm sao có thể uất ức chứ?”
“Anh vốn dự định thời điểm cầu hôn với em, nhất định phải cho em một ký ức khó
quên.” Anh nói ra ý nghĩ của mình.
“Hôm nay cũng rất khó quên mà! Rất ít người đặt bánh cưới trước rồi mới cầu
hôn, đúng không? Tuyệt đối không giống người thường! Ha ha...”
Cô càng nghĩ càng cảm thấy rất thú vị.
Cô nguyện ý nghĩ như vậy, làm cho tâm tình của anh tốt lên đôi chút. Thiệu Kỳ Á
không nhịn được cưng chiều xoa đầu cô.
“Quyết định đính hôn qua loa như vậy, em có hối hận hay không?” Anh rất để tâm
đến cảm nhận của cô, yêu thương cô dường như đã thành thói quen rồi.
“Hối hận?” Bảo Đế mỉm cười lắc đầu, chuyển hướng dựa vào trong ngực anh. “Em
chỉ hối hận không có quen anh sớm!”
“Chậc chậc, miệng ngọt như vậy sao?” Anh nhẹ gõ chóp mũi cô, thật cao hứng khi
hai người có cùng cảm giác, không uổng công anh thật lòng thật dạ đối tốt với
cô.
“Em vừa ăn kẹo, cho nên miệng ngọt!” Cô đáng yêu trả lời.
“Phải không?” Anh mỉm cười nhíu mày. “Anh
nếm thử là biết...”
Anh ôm cổ cô, nồng nàn triền miên hôn cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô, hai
người hôn một hồi, nhiệt độ không khí càng tăng càng cao, dục hỏa lại bị đốt
lên.
“Ô ô... Anh lại muốn làm gì? Chúng ta vừa mới...” Cô ngượng ngùng kinh ngạc
ngăn chận bàn tay anh đang phóng hỏa trên người cô.
“Lại một lần nữa!” Anh xoay người đè lên cô, cong môi tuyên bố.
“Này!” Cô rồi đột nhiên trợn mắt. “Anh đừng buông thả quá độ làm hại thân thể,
em còn muốn dùng thật lâu đó!”
Thiệu Kỳ Á sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra lời ám chỉ của cô, nhịn không được
liếc cô một cái.
“Yên tâm đi, anh rất chịu khó luyện tập.” Anh tự tin nói.
“Vậy sao?” Cô cố tình chất vấn.
Anh nhíu mi đe doạ. “Em nghi ngờ sao?”
Tròng mắt cô chuyển hướng nhanh như chớp, cố ý không trả lời, chọc cho anh dựng
râu trợn mắt lên.
“Dụ Bảo Đế, em ngày càng hư hỏng rồi!”
Anh bắt đầu công kích, trừng phạt làm cô ngứa, hai người cứ như vậy chơi đùa ở
trên giường.
Tứ chi thân mật đụng chạm dấy lên lửa cháy, Bảo Đế không địch lại sức của anh,
cả người bị anh đè bẹp ở trên giường, hai người đều thở hồng hộc.
“Đầu hàng... Em đầu hàng...” Cô cầu xin tha thứ, đã cười đến mức thở không ra
hơi.
“Không còn kịp rồi!” Anh đem tay cô đè trên đỉnh đầu, cúi người dọc theo đường
cong duyên dáng của cô, hôn môi cô.
Cảm giác ngứa ngáy cùng tê dại gợi lên từng đợt điện lưu vui sướng chạy tán
loạn trên khắp người cô, cô khẽ ngửa đầu, không nhịn được sung sướng rên rỉ,
ngay cả đầu ngón chân cũng hưng phấn cuộn lên.
Bàn tay anh vòng qua trước người của cô, ôm lấy bộ ngực mềm mại cô, vừa nhiệt
tình lại vừa dịu dàng vuốt ve thân thể của cô, đôi môi mỏng lại kề sát vào cái
miệng nhỏ nhắn đang bật ra tiếng ngâm nga ngọt ngào của cô, triền miên thấm
ướt.
Dục vọng của anh lại lần nữa vì cô đứng thẳng, mờ ám cọ xát ở khe mông đáng yêu
của cô, đốt nóng da thịt mịn màng của cô.
Cô bị anh trêu chọc, cả người vừa nóng cháy vừa trống rỗng khó chịu, nhưng tư
thế này lại không có cách nào đụng chạm đến anh, không nhịn được muốn xoay
người kháng nghị.
“Lại một lần nữa, vẫn muốn đúng không?” Anh cười khẽ, vô cùng yêu thích thân
thể nhạy cảm thành thật của cô.
“Rốt cuộc là ai hư hỏng?” Cô hờn dỗi, nghiêng đầu oán trách anh. Quyến rũ người
ta xong còn cười cô ham muốn?
“Được, là anh hư hỏng.” Anh gian xảo cong môi, đầu gối chen vào giữa hai chân
cô, bàn tay nâng cao mông cô, từ phía sau thẳng tiến vào trong cơ thể cô.
“A...” Đột nhiên xuất hiện cảm giác bị lấp đầy, khiến Bảo Đế kìm lòng không nổi
cong eo nhỏ lên, thỏa mãn mà ngửa đầu rên rỉ.
Tiếng kêu mất hồn bật ra khỏi cổ họng anh, thân thể to lớn vì cô quá tuyệt vời
mà căng thẳng.
Anh nâng cái bụng nhỏ ấm áp bằng phẳng của cô lên, một tay nắm giữ bộ ngực đẫy
đà, chậm rãi lui về một chút rồi lại đâm sâu vào, mang lại sự thỏa mãn cho cả
hai người.
Chỗ sâu trong bị kích thích, khiến cho con đường u tối đột nhiên thu hẹp lại,
cô xém chút không chịu nổi, đầu ngón tay níu chặt lấy gối đầu, hồn vía tản mát
giống như đang rong chơi ngoài biển rộng.
Thiệu Kỳ Á rong ruổi ở nơi mềm mại ấm áp của cô, va chạm lần sau so với lần
trước lại càng sâu hơn, mỗi một lần luật động đều như mang theo dòng điện,
truyền vào trong cơ thể cô, khiến cho cô thần hồn điên đảo.
Mãi đến khi cao trào ập tới, anh mạnh mẽ tiến lên, hai người cùng nhau lên tới
đỉnh tình ái, anh phóng thích vào trong cơ thể cô, sau đó ngã về hiện thực,
thân mật ôm ấp...
“Anh yêu em...” Anh nằm úp sấp trên lưng của cô, đôi môi mỏng tựa vào tai cô
thở dốc, thâm tình mà thổ lộ tấm lòng chân thành.
“Em biết...” Cô mỉm cười ngọt ngào, kéo bàn tay của anh, môi đỏ mọng nhẹ nhàng
in lên mu bàn tay anh một nụ hôn.
Kết hợp hoàn mỹ khiến cho tâm hồn thỏa mãn vô cùng, mà trái tim hai người nhìn
về một hướng, đúng là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này.
Hai người yêu thương nhau sâu sắc, tin tưởng thần tình yêu sẽ bảo vệ bọn họ, để
cho họ vĩnh viễn đồng tâm, nắm tay đi về vĩnh hằng.