Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Chương 74




Cô cứ nằm trên giường nhiều ngày như vậy không nhúc nhích, đến cả hơi thở cũng trầm xuống đến lạ thường. Mấy hôm nay đều là do anh tự tay chăm sóc cô, hết thay đồ lại đút thuốc, thoa nước lên môi cô và làm nhiều thứ khác nữa.

Chủ tịch của một tập đoàn lớp anh cũng không thể bỏ bê trách nhiệm của bản thân, cố gắng làm hết công việc trong thời gian nhanh nhất, nếu có công tác cũng sẽ thẳng thắn từ chối hoặc giao cho người khác thực hiện. Thời gian và sự chú ý của anh đều dường như đặt hết lên người cô, mà những người muốn gặp cô lại vì vậy mà khó gặp hơn.

Anh không phải kẻ cứng rắn nhưng đến nói chuyện anh cũng không mở miệng nói với bọn họ thì bọn họ làm sao có cơ hội giải trình? Điển hình nhất là Nhiên Nhiên, anh ta lo lắng đến nỗi ngày nào cũng trực chờ trước cửa phòng bệnh, mong muốn được nhìn thấy cô hơn ai hết thảy.

...

Hương Đàm vỗ tay, gom sự chú ý của Nhiên Nhiên vào người, "Tôi có cách rồi."

Quả thực không nói không rằng kéo tâm tư nặng nề của Nhiên Nhiên đi lên, anh bóp chặt cổ tay cô, gằn giọng, "Mau nói đi!"

Cô nhăn mặt liếc anh một cái, anh lại bỏ ra, sau đó cô nhón gót thỏ thẻ với anh điều gì đó rất hay ho. Lúc này anh đã nở một nụ cười mà mấy hôm nay không thể cười nổi.

Cả hai mặc áo blouse trắng của bác sĩ, một người đi trước một người đi sau, cả hai cùng đứng trước cửa phòng, mà ở đây có hai vị cao to đứng chắn cửa. Theo điều tra thì còn đến nửa tiếng nữa Lăng Duật mới đến, cho nên không có Lăng Duật ở đây thì mọi chuyện dễ giải quyết hơn. Quả nhiên đang định đi vào phòng thì bọn họ đã giơ tay ngăn hành động kế tiếp của bọn họ.

Hương Đàm nhót ruột ngỡ ngàng nhưng Nhiên Nhiên lại đẩy đẩy khuỷu tay cô một cái, cô mới ho khan lấy giọng, "Hôm nay bác sĩ Nhuận có việc phải làm, tôi là trợ lí của ông ấy, ông ấy bảo tôi đến đây xem tình hình của bệnh nhân."

"Không có sự đồng ý của ông chủ, chúng tôi không thể cho các người vào."

Biết rằng mệnh lệnh của Lăng Duật đối với bọn họ rất có trọng lượng nhưng không ngờ lại tới mức cứng nhắc như thế này, cô cắn răng, "Người trong đó các anh biết là ai? Có xảy ra tình huống khẩn cấp gì các anh chịu trách nhiệm nổi không!?"

Lại đổi một chiến lược khác nhẹ nhàng hơn, "Các anh biết cô gái trong đó chứ? Cô ta là người mà ông chủ của các anh yêu, chỉ cần một lỗi sơ suất nhỏ các người không chừng sẽ bị anh ta đuổi, thậm chí là giết luôn!"

Vì sự quá khích nên trong lời nói của Hương Đàm có hơi quá một chút, dù sao thì chỉ có cách uy hiếp mới có khả năng thay đổi tình hình.

Dù cả hai nhìn nhau, mặt có biến sắc nhưng vẫn không chấp nhận cho bọn họ vào, "Chúng tôi không thể cho các người vào."

"Tần suất diễn biến bệnh của cô ấy không ổn định, dẫn đến sự biến đổi ở bên trong. Có thể là hiện giờ cô ấy không được ổn, chúng tôi là bác sĩ chúng tôi có trách nhiệm." Hương Đàm không biết gì về tình trạng hiện tại của Hạ Diệp nên những lời nói bịa đặt lúc này toàn nói chung chung. Sau khi cô nói xong, cố gắng lấy lại hơi, sỗ thêm một tràng dài với bộ dáng nghiêm chỉnh, "Các anh thử nghĩ đi, nếu cô ấy thật sự có vấn đề gì các anh nghĩ ông chủ các anh sẽ như thế nào?"

Sự nghiêm nghị của hai người vệ sĩ này dường như không thay đổi, vẫn kiên quyết giữ vững lập trường đã đề ra, "Xin lỗi, nếu vì như vậy chúng tôi cũng không thể cho các người vào trong. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Vốn dĩ Nhiên Nhiên định xông về phía trước nói lí lẽ với bọn họ nhưng không ngờ cô lại không cho anh cơ hội mà kéo anh trở lại.

Hương Đàm kéo tay anh đi, ban đầu anh còn khó hiểu nhưng một lúc sau cô mới nói rõ tình hình. Nhìn bọn người đó hình như đã nhất quyết không cho bọn họ vào, có ở lại cũng công cốc mà thôi, cho nên cô ra một quyết định đầy mạo hiểm.

Nắng ngoài trời gắt đến mức nóng nứt cả vách, thế nhưng với sự kiên trì bọn họ đã tìm được cách vào phòng bệnh.

Nhiên Nhiên ở dưới đất, cố gắng dùng sức tay để nâng Hương Đàm lên trên. Bởi vì phòng của cô ở tầng một nên leo lên bức tường cao cũng không khó khăn mấy. Anh ở dưới dùng lực tay chống đỡ hết sức, mà bình thường luyện tập thường xuyên nên cũng không mệt.

Khí trời nóng bức làm người anh nóng đến bốc hỏa, cô leo lâu như vậy, hơn nữa còn đạp mấy lần vào mặt anh, không mệt cũng đau chết đi được, đột nhiên thấy cô thật yếu, "Tới chưa!?"

Dù mỗi câu nói đều nhấn mạnh nhưng lại không hề lớn, vì ít nhất cả hai đều ý thức được tình hình hiện giờ. Cô đạp tứ tung, mong muốn tìm kiếm một bợ đỡ vững chắc cho đôi chân của mình, cuối cùng cũng tìm được, mới hô lên, "Tới rồi!"

Cô ở tư cách leo cũng mệt chẳng kém, nắng như vậy cháy hết cả da...

Hương Đàm thở gấp, bỗng nhiên thấy thân thể bất động của Hạ Diệp trên giường, cho nên trong lúc bỡ ngỡ quên mất việc phải giúp Nhiên Nhiên leo lên. Mặc kệ cho anh ta ở dưới đó gào thét tên cô.

Hương Đàm không dám lắc người cô, chỉ có thể ở bên tai nói những lời nhẹ nhàng dễ nghe, "Tiểu Diệp? Cậu nghe mình nói không? Mình là Hương Đàm đây, mình và tiểu Nhiên đều rất lo lắng cho cậu."

Chiếc điện thoại trong túi quần run lên, cô bất đắc dĩ nhận sai, "Tôi quên mất."

Lúc lên cô có đem theo một sợi dây thừng, tiện tay lôi anh lên. Lúc đầu còn nghĩ sẽ có chút khó khăn nhưng Nhiên Nhiên thực ra rất thích chơi những trò có cảm giác mạnh như leo núi, đua xe... Việc này hiển nhiên không làm khó anh ta.

Nhiên Nhiên vừa lên đã không thể bình tĩnh, trực tiếp đẩy Hương Đàm sang một bên rồi ra sức gọi Hạ Diệp, "Tiểu Diệp, cậu nghe thấy mình nói không? Tiểu Diệp!"

Hương Đàm mở to mắt, ngay lập tức bịt miệng anh ta lại, "Đừng nói lớn như vậy! Im ngay!"

Vấn đề này cũng dễ hiểu, Nhiên Nhiên thích Hạ Diệp như vậy, còn là bạn lâu như vậy, khó tránh được hấp tấp mà quên mất thời khắc hiện tại không được gây ra bất kì tiếng động nào.

Quả thực chưa đầy hai giây cửa đã bị bật tung, hơn nữa người bước vào còn không phải ai khác, mà là Lăng Duật.

Lăng Duật chau mày nét, không khó nhìn ra vẻ mặt tiết chế hết mức của anh, "Hai người!?"

"Bỏ tay tôi ra." Nhiên Nhiên gạt bỏ tay của Hương Đàm đang cố giữ mình, thận trọng lên tiếng, "Anh ở đây cũng tốt, tôi có chuyện muốn bàn với anh!"

Anh ra lệnh cho hai người ở phía sau bước tới, hai người đó hiểu ý liền đi về phía trước, anh thì thư thả mở miệng, "Tôi nghĩ ở đây không đón tiếp bất kì ai."

Nhìn Lăng Duật, lòng Nhiên Nhiên nổi lên nhiều loại cảm xúc hỗn loạn, ganh tị, ngưỡng mộ đều có. Song, anh làm tư thế ngăn bọn họ đến gần, "Tôi không phải ai khác, tôi là bạn thân của cô ấy."

Ở bên Hạ Diệp lâu như vậy còn không bằng một người đàn ông mới gặp ít lâu, điều đó chứng minh điều gì?

"Ý của cậu là cậu yêu đơn phương cô ấy? Dù vậy cũng không có quyền vào đây."

Bạn thân khác giới? Ai tin?

Lần này anh đã thành công chọc giận được Nhiên Nhiên, anh ta tức giận đến mức cả người đều thấy nóng, "Vậy thì anh có quyền gì!?"

Đôi mắt của Lăng Duật hừng hừng sát khí, "Dựa vào việc cô ấy là của tôi."

Trong lúc tình thế căng thẳng, Hương Đàm đột ngột quá vỡ bằng một tiếng kêu sướt mướt, "Tiểu Diệp!"