Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Chương 19: Ngày đầu đi làm, sự soi mói!




Thời gian về nước chưa lâu nên cô chưa thích ứng được múi giờ, phải nói là đứng không vững sau khi tỉnh giấc.

Chuẩn bị hết thảy cũng mất mấy tiếng đồng hồ, lúc cô thức dậy là bảy giờ mấy phút, tính ra bây giờ đã gần chín giờ đi. Lúc này cô còn đang cân đo đong đếm dáng của mình trong gương, nét mặt không giấu nổi sự hăng hái.

Cô nhớ, lúc đầu cô du học ở Mỹ, cô cũng vui như vậy, vì cô nghĩ sẽ kết giao được với rất nhiều bạn nhưng không ngờ ai ai cũng bận học bù đầu bù cổ, thời gian của cô lúc đó cũng chẳng khác ai bao nhiêu, ngậm ngùi bảy năm trời bên đó quen không được mấy người.

Hạ Diệp lái xe của mình ra khỏi tầng hầm, chạy một mạch đến Lăng thị, khu vực đó chỉ ở cạnh đây thôi, cô vừa chạy vừa ngắm từng con hẻm của nơi này cũng vừa đủ.

Nhưng vì không khí buổi sáng nóng bức, thân người của cô cũng phản ứng theo, chảy một tầng mồ hôi lạnh trên vầng trán trơn mịn.

Cô cũng không quá hối hả để đến tập đoàn nhưng mà cái nóng của mùa hè này thật sự rất không tốt, nhấn ga, chiếc xe lao như chớp về phía trước.

Thời gian làm việc là từ chín giờ rưỡi sáng đến chín giờ tối là kết thúc, thời gian từ nhà cô đến đó là mười lăm phút, cũng chẳng nhiều thời gian.

Vì cô giống Hạ Mẫn Nguyệt nên da dẻ rất tốt, thậm chí không cần nhờ đến kem che khuyết điểm hay phấn nền lớp lớp như bao người, sở thích của cô cũng chỉ là son mà thôi.

________________

Cô bước vào trong tập đoàn Lăng thị, do tướng đi trước nay chưa không bao giờ cúi thấp đầu nên trông xa bộ dáng rất cao ngạo.

Từ ánh nhìn đầu tiên của vài người chính là tỏ rõ thái độ, vì những người phụ nữ có tướng đi hất cằm đều sở hữu tính cách kiêu căng khó gần, cũng giống như thể hiện phân cách giữa các tầng lớp trong xã hội, khiến người ta vừa nhìn đã ghét.

Hạ Diệp nhắn tin cho Lăng Duật.

Hạ Diệp: Tôi đến công ty rồi, Lăng tiên sinh, phải đi từ đâu lên?

Lăng Duật: Đợi người của tôi xuống.

Cuộc đối thoại bằng công nghệ của hai người nhanh chóng kết thúc, cô đứng gần ngay thang máy, chờ đợi như lời anh. Đám nhân viên đi qua đi lại, thấy cô không chú ý liền bàn tán um xùm, chỉ trỏ tay chân, đến khi cô ngước mặt lên nhìn thì bọn họ ngược lại tỏ ra như không có chuyện gì.

Cô chỉ cười không nói, chuyện này thường những người nhiễm thói ganh tỵ vẫn thường làm, cô cười vì cô cho rằng bọn họ chỉ khiến cho cô cảm thấy bản thân mình giá trị hơn một chút.

Một người đàn ông cường tráng, mặc âu phục đen đứng trước mặt cô, cúi người góc ba mươi độ, “Diệp tiểu thư, Lăng tổng nói, cô đến gặp cậu ấy.”

“Dẫn đường cho tôi.”

Người đàn ông nghiêm nghị, kính cẩn đưa tay ý mời, “Mời đi theo tôi.”

Đúng năm phút, đi hết hai mươi tầng, cuối cùng cô cũng có thể thở lại bình thường. Đi theo người đàn ông trước mặt cô đã phải bước từ cửa thang máy bên này sang thang máy riêng của chủ tịch Lăng Duật bên kia, khiến cho bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm vào cô.

Hạ Diệp rất không tự nhiên, cô có cảm giác ánh mắt của mấy người kia đều là sự soi mói.

Đến nơi làm việc, cô được người đàn ông kia mở cửa phòng như một cách tiếp khách đầy tôn trọng, rồi anh ta bước nhanh ra ngoài.

Lăng Duật đã ngồi sẵn trên ghế dài trong phòng nghỉ, anh yên lặng dùng ly cà phê trên tay như một thói quen.

Lăng Duật ngồi trên ghế có vẻ không chú ý đến cô, cô ho bật ra một tiếng, “Lăng tổng, hôm nay tôi phải làm những gì?”

Lúc này mắt anh khẽ chớp, anh ngước mặt lên lướt qua Hạ Diệp một cái rồi nói tiếp, “Ngồi đi đã.”

Cô nghe theo, ngồi ngay ngắn trên ghế, người đàn ông có gương mặt yêu nghiệt này đối với cô mà nói không phải là vị soái ca trong ngôn tình mà là một cái gai trong mắt cô, càng nhìn càng ghét.

Người đàn ông thể hiện sự bình nhiên của mình trong hết thảy mọi hành động, tâm lý thường không được tốt, căn bản đều là loại người biến thái ở trên giường. Suy nghĩ này cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, điều này cô nghe được từ một người bạn học ngành tâm lý học của mình nhưng thực sự cô cũng không biết cái đó là cô bị đùa hay là sự thật, chỉ là có một trường hợp phù hợp nên cô liền nghĩ tới nó.

“Lát nữa chúng ta đi chọn cho cô một bộ lễ phục.” anh thong thả đặt chiếc ly thủy tinh chỉ còn mấy viên đá lạnh và một chút đường ở đáy ly xuống, sau đó lại nhìn cô.

“Party?” cô hơi ngỡ ngàng.

“Đúng vậy, là một buổi tiệc đính hôn của William Tecy, anh ta là bạn của tôi, một nhà đầu tư khu vực Châu Á.” anh không nói gì nhiều, chú tâm vào trọng điểm, nhìn gương mặt cô ngơ ngác trong mắt anh hiện lên ý cười.

Hạ Diệp âm thầm thở dài trong lòng, chỉ mới vào công ty đã phải đi dự tiệc long trọng cùng sếp, nói thật cô cũng không thích tham gia những buổi tiệc của đám người trong tầng lớp thượng lưu đó, bọn họ quá khinh thường người khác, cô sợ đối mặt với bọn họ bản thân sẽ mất kiềm chế.

Hạ Diệp nhìn thấy trên điện thoại có ánh sáng, lại thấy dòng chữ ‘Anh yêu’, cô liền nói, “Lăng tổng, tôi phải đi nghe điện thoại một chút, được không?”

Cô chỉ sợ người đàn ông này lại nói với mẹ cô mà thôi, cô nghe đủ rồi, hiện giờ không muốn nghe thêm nữa.

Lăng Duật ngồi im, gương mặt không hiện lên bất kỳ biểu cảm, “Khi cô nói chuyện với tôi, sự xen kẽ của người khác tôi không chấp nhận.”

Tổn thương lòng tự trọng!?

Cô không nói gì, cô biết người đàn ông này không được đắc tội, nên khổ sở tắt đi. Cô cảm thấy tính tình của người đàn ông này quá cường hãn, lại cứng đầu nhưng mà nói thì nói cô cũng có làm gì được đâu.

Beta: Shan.