Jaejoong đứng đơ tại chỗ, đầu trống rỗng, nhìn người trước mặt, một câu cũng không nói.
“Jaejoong…”
Tiếng gọi làm cho Jaejoong thanh tỉnh phân nửa, cúi đầu, lẳng lặng đứng hồi lâu, lại ngẩng đầu, đi lên phía trước.
Jung Yunho nhìn một loạt động tác của Jaejoong, hoảng hốt, vội vàng cầm tay Jaejoong, không nhìn thấy anh sao? “Jaejoong!”
Jaejoong bỏ tay Yunho ra, tiếp tục đi lên phái trước.
“Jaejoong!” Yunho không buông tay, tiến lên ngăn trở đường Jaejoong.
Jaejoong vẫn cúi đầu, không nói cái gì.
Yunho nâng đầu Jaejoong lên, buộc cậu nhìn vào mình. “Nhìn anh.”
Jaejoong không nhìn Yunho, vẫn đi về phía trước, không nói gì cả.
Vì sao khi xuất hiện… Lại không có dũng khí… Không có dũng khí đối mặt với anh… Lúc trước mình đã từng muốn ở bên anh, sao hiện tại…
Thở dài một hơi, Yunho không đuổi theo Jaejoong nữa.
Thái độ Jaejoong rất lãnh đạm, đây đều là do mình đáng chết… Không nghĩ tới Jung Yunho này cũng sẽ có một ngày hối hận…
Có lẽ là cần thêm thời gian, từ giờ trở đi sẽ phải để để cho Jaejoong yêu mình lần nữa, trước hết là phải trường kỳ bám theo cậu!
“Papa! Không phải papa đi chợ sao?” Seul Hee ngẩng đàu nhìn papa mình, hôm nay papa làm sao vậy? Không phải nói là có món ngon sao?
“A! A… Seul Hee a ~ Papa quên!” Jaejoong nhìn Seul Hee, cười xin lỗi.
Seul Hee à… Con và appa con thật giống nhau…
Hiện tại nên đối mặt với Yunho như thế nào đây…
Đã hơn ba năm không liên lạc, hiện tại đột nhiên lại xuất hiện, nếu là trước kia, khẳng định sẽ vô điều kiện đi theo anh.
Nhưng hiện tại… Có Seul Hee, mình cũng sống rất tốt.
Yunho… Anh không nên xuất hiện… Giờ đây em… Dường như không có anh cũng không sao…
“Papa! Sao papa lại ngẩn người!” Seul Hee tức giận chống tay vào nạnh, đây rốt cuộc là lần thứ mấy rồi!?
“Thực xin lỗi thực xin lỗi ~ Papa có vài việc muốn nghĩ.”
“… Vậy papa nghĩ xong thì bảo con nha!”
“Jaejoong!” Không đợi Jaejoong trả lời Seul Hee, thanh âm Seung Hyun liền truyền đến. “Seul Hee ~~~”
Seul Hee liếc mắt nhìn Seung Hyun. “Lần nào cũng gọi Jaejoong trước.”
Seung Hyun chột dạ, ngồi xuống. Đứa nhỏ này!
“Thúc thúc! Đừng véo mũi cháu!” Bị Seung Hyun véo mũi, Seul Hee nhăn mặt, Jaejoong thấy vậy liền vỗ lên bả vai Seung Hyun.
Seung Hyun đứng lên véo mũi Jaejoong, tay kia còn giơ lên khoe. “”Jaejoong ~ Em mua đồ ăn!”
“Choi Seung Hyun! Hyung cũng không phải là trẻ con!”
“Em biết ~” Seung Hyun trong mắt tràn ngập sủng nịch, Jaejoong tức giận dùng trán cục vào trán Seung Hyun, Seung Hyun bị đau ngồi xổm xuống, ai oán nhìn Jaejoong.
Jaejoong bất đắc dĩ, nâng Seung Hyun dậy, chà xát khuôn mặt Seung Hyun. “Vì em mua đồ ăn nên hyung miễn cưỡng tha cho em!” Hai người đều nở nụ cười.
“Hừ!” Seul Hee không nói gì nhìn thoáng qua hai người, trước mặt trẻ con mà không biết kiềm chế một chút!
Quan hệ giữa Jaejoong và Seung Hyun kể từ khi Seul Hee sinh ra đều rất ái muội, có một thứ gì đó bao quanh hai người nhưng không ai phá bỏ nó.
Yunho đứng cách ba người không xa, nhìn thấy mọi thứ…
Jaejoong, em tìm được rồi sao?
Nửa còn lại của em…
Đứa trẻ kia… Là con của hai người sao…
Thật sự rất hối hận… Hối hận lúc trước sao lại dễ dàng để em rời đi…
Bằng không… Ở vị trí kia… Nhất định sẽ là anh đang mỉm cười với em…
Jaejoong, thực xin lỗi.