Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu

Chương 32




"Lam Tư anh yên tâm, Liên nhất định sẽ tỉnh. Bởi vì chị ấy còn một trách nhiệm quan trọng, đó là cùng anh bước qua quãng đời còn lại. Đó là trừng trị con người cố chấp là anh...

Khi hai người lần đầu tiên cùng khóc, là khi họ biết mình yêu nhau đến thế nào..."

(Trích cmt bé Cửu Muội)

Ngày thứ năm. Cô vẫn nằm mê man trên giường bệnh. Nhìn gương mặt Mạc Liên tái nhợt không có chút máu, Lam Tư nắm tay cô, vỗ về cô cẩn thận trong lòng bàn tay.

_ Kì thật, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh vẫn cảm thấy em thật sự rất quen nhưng lại nghĩ không ra từng gặp ở nơi nào. Cho đến khi em nhắc tới, anh mới nhớ tới trước kia người lái xe Hoa kiều có một cô con gái nhỏ không chịu thua ai. Em biết không? Cha em luôn tự hào về em. Có một lần em chiến thắng một cuộc thi ở trường, ông đã mượn Chad một bộ tây trang, muốn đến trường học xem em. Chad hỏi ông ấy vì sao lại không mua? Tiền lương của ông ấy hẳn sẽ đủ để mua một bộ. Cha em đã trả lời tiền đó để dành cho em học đại học. Nhìn vẻ mặt tự hào của ông lúc đó, giống như em không chỉ đoạt giải của trường mà là đoạt cả giải Nobel. Lúc đó, anh rất hâm mộ, em có được người cha như thế.

Anh cầm lấy tay cô, đưa lên vỗ về vết thương trên mặt anh.

_ Em nói, năm trước em bỏ đi chính là sợ không chịu nổi tổn thương bởi vì anh chỉ xem em là một người vợ trong hợp đồng. Cho nên em không dám thừa nhận em yêu anh...... Xác thực, khi đó, anh không hề nhận ra em quan trọng với anh đến thế. Khi đó, anh vẫn còn tức giận vì kế hoạch sụp đổ. Sau đó, luật sư của em đem đến cho anh chi phiếu cùng đơn li hôn. Anh lúc ấy rất muốn đem tất cả nhét vào miệng người luật sư đó. Sau khi luật sư đi, anh cầm lấy bút nhưng không cách nào ký xong hai bản.

Anh ngước nhìn người vợ vẫn nhắm chặt mắt.

_ Anh không cách nào ký xong được. Em là của anh, báu vật của anh. Cả đời này, em chính là những gì tốt đẹp nhất của anh. Anh không có cách nào buông tha cho em nhưng khi anh biết mình yêu em, khi anh muốn trở về tìm em thì tai nạn kia lại khiến cho anh...

Giọng nói anh nghẹn lại, hít một hơi thật sâu mới lại chậm rãi nói.

_ Chỉ là một tai nạn mà cướp đi hết tất cả của anh. Mặt của anh. Chân của anh. Công việc của anh, còn có...... em. Em nói em không cần, anh cũng không thể không để ý. Em từng hỏi anh, anh đang sợ cái gì, anh không dám trả lời bởi vì anh sợ, sợ em chỉ vì do người nhà anh nên mới tới, sợ em chỉ là vì thương hại anh, sợ khi anh đã đi đứng lại được em sẽ rời xa anh. Dù sao, anh vốn không đáng để em yêu, huống chi...... bây giờ lại không trọn vẹn như thế...

Lam Tư nghẹn ngào thừa nhận.

_ Cho nên anh trốn tránh. Cho nên anh không chịu làm vật lí trị liệu bởi vì anh rất muốn giữ em ở bên cạnh. Em nói đúng, anh là một kẻ nhát gan nhưng em không thể tưởng tượng anh sợ mất em đến dường nào...

Nắm chặt tay cô, anh đau xót thỉnh cầu.

_ Em làm ơn tỉnh lại đi!

Người trên giường, vẫn như thế dù thời gian có trôi qua cũng không có phản ứng. Ba mươi phút tham bệnh đã sắp hết, anh có thể nghe được tiếng bước chân y tá đi đến ngoài cửa.

_ Chết tiệt! Em nói em sẽ không đi!

Cô vẫn như cũ lẳng lặng nằm giống như đang chìm vào giấc ngủ bình yên.

_ Xin lỗi, công tước đại nhân, đã đến giờ.

Giọng y tá nhắc nhở ở phía sau vang lên. Anh bức chính mình đặt tay cô lại trên giường, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Giọt nước mắt nóng hổi rơi tõm lên mu bàn tay cô. Tay cô chỉ rung động một chút, anh biết đó chỉ là phản xạ bình thường của cơ thể. Năm ngày qua anh đã thấy rất nhiều lần. Anh nhắm mắt lại, lại áp chế không được sự nhói đau nơi ngực. Một bàn tay nhỏ bé mềm mại xoa mặt anh khiến tim anh càng thắt lại. Trời ạ, anh thật hy vọng đây là thật sự... nhưng anh biết đây chỉ là ảo giác. Anh không dám mở mắt ra, bởi vì ảo ảnh đó trong nháy mắt sẽ biến mất. Anh nghiêng mặt, dụi vào bàn tay cô, nước mắt nóng hổi lại rơi đều.

_ Đừng...... Đừng khóc!

Giọng nói khàn khàn, suy yếu của cô vang lên, anh lại chỉ cảm thấy đau lòng không thể hô hấp.

_ Nha, oh my God!

Y tá phía sau bỗng hét lên, chạy ra ngoài gọi lớn.

_ Bác sĩ! Bác sĩ!

Tiếng kêu của y tá, làm cho anh đột nhiên mở mắt. Người trên giường hai mắt đã không còn nhắm chặt mà mở to tràn đầy dịu dàng, nước mắt từ khóe mi cô cũng chảy xuống.

_ Em yêu anh!

Anh ngừng cả hô hấp, không có cách nào mở miệng, sợ tất cả chuyện này chỉ là mơ.

_ Anh cả đời này....

Anh gắt gao nhìn chằm chằm cô, thở cũng không dám thở.

_ Đều đừng mong... thoát khỏi em...

Cô suy yếu lại kiên định nói. Anh sợ hãi nâng tay lên, run run bao lấy bàn tay cô trên mặt anh. Cô vẫn nhìn anh, bàn tay nhỏ bé ấm áp mà chân thật. Anh nắm chặt tay cô, khàn khàn run run giọng mở miệng.

_ Anh yêu em!

Khóe môi tái nhợt của cô nở ra một nụ cười.. Nước mắt trên mi anh lại chảy ra....

Vài ngày sau, Mạc Liên chuyển sang phòng bình thường. Anh giúp cô chọn phòng VIP hạng nhất. Tuy rằng không còn hôn mê, nhìn cô vẫn rất mệt mỏi, thường thường tỉnh lại không bao lâu, lại mệt mà ngủ thiếp đi nhưng mỗi lần cô tỉnh lại đều nhìn thấy Lam Tư bên cạnh. Anh thủy chung ngồi bên cạnh, nắm tay cô. Đôi mắt thâm đen của anh thật biết dọa người hai giáp gầy yếu có chút lõm xuống, cả người gầy một vòng. Giống như người vừa mới bị tra tấn, từ cõi chết đi về không phải là cô mà là anh. Cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ vì cô mà khóc, cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ yêu cô nhưng trong đêm tối vô hạn kia cô rõ ràng nghe được giọng nói. Mỗi lần cô nghe được giọng nói anh mơ hồ, thân thể đau đến cô không thể chịu đựng được nhưng rời khỏi anh, lòng của cô lại càng đau. Cho nên cô bức mình đi về hướng có tiếng nói anh, trên đường có mấy lần, cô đau đến muốn bỏ cuộc nhưng là giọng nói anh khàn khàn lại khiến cô tiếp tục bước tới. Giọng nói anh cứ thế cứ thế dẫn cô Anh đang khóc, nóng bỏng lệ chảy xuống khuôn mặt, làm cho lòng của cô đau quá. Mới đầu cô không hiểu mình đã xảy ra chuyện gì, sau đó mới chậm rãi nhớ lại mình đã hôn mê năm ngày. Trê người cô chỉ bị bắn một lỗ nhỏ mà đã đau thành như vậy, thật sự rất khó tưởng tượng lúc anh bị gãy hai chân, lại nhiều chỗ như vậy thì phải trải qua biết bao đau đớn cùng tra tấn.

_ Lam Tư?

Sau khi Bạch Vân rời đi, cô vỗ về mặt anh hỏi.

_ Anh nên đi ngủ một chút đi!

_ Anh ngủ rồi.

_ Lúc nào?

_ Lúc em ngủ.

Cô vừa đau lòng vừa buồn cười nhìn anh, sau đó nhẹ giọng mở miệng.

_ Anh lên đây ngủ một chút đi!

_ Em đang bị thương.

_ Anh nhíu mày.

_ Anh sẽ đụng trúng em.

_ Không đâu, giường này rất lớn.

Cô cầm tay anh, dịu dàng nói.

_ Hơn nữa... nằm một mình...em ngủ không được.

Anh ngủ một mình cũng ngủ không được. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, Lam Tư không có do dự lâu lắm, lợi dụng khởi động chính mình, từ xe lăn đứng dậy, cẩn thận tránh vết thương nơi cổ tay cô, nhẹ nhàng nằm bên giường. Giường bệnh này so với giường thường thì đúng là rộng hơn nhưng hai người nằm chỉ vừa vặn. Cô mỉm cười nhìn anh, mười ngón tay đan lấy nhau.

_ Cám ơn.

_ Ngủ đi.

Anh hôn lên ngón tay cô. Cô an tâm nhắm lại mắt. Lam Tư lặng lẽ nhìn gương mặt tái nhược của cô. Trái tim cô đập nhẹ nhàng, xuyên thấu qua da thịt của cô, rơi vào lòng bàn tay anh. Hơi thở của cô nhẹ nhàng chậm chạp nhưng rất đều. Anh có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cô, hơi thở của cô. Nửa giờ sau, anh rốt cục không tự giác nhắm lại mắt.

_ Đây không đúng quy định.

_ Nó sẽ không ảnh hưởng đến vết thương của cô ấy đâu.

Tiếng bà phù thủy cùng y tá từ xa xa vọng lại. Anh thử tưởng mở mắt ra, lại mệt đến không thể mở ra.

_ Nhưng...

_ Cô nghi ngờ lời ta nói sao?

Tiếng nói lạnh lùng đầy sức mạnh của bà phù thủy vang lên.

_ Không......

_ Để cháu dâu ta an tâm nghỉ ngơi mới là thứ quan trọng nhất. Ta tin viện trưởng cũng đồng ý cách nhìn của ta. Hay là cô đi hỏi ý ông ấy đi!

_ Không cần, công tước phu nhân.

_ Tốt lắm. Hiện tại ta và cô có thể đi ra để công tước nghỉ ngơi chưa?

_ Dạ được, công tước phu nhân.

Tiếng nói chuyện dần dần xa. Âm thanh đóng cửa vang lên. Trả lại không khí yên tĩnh. Anh thả lỏng người, nhẹ nắm tay cô, nghe nhịp tim cô, cảm nhận hô hấp cô. Sau đó, từ từ chìm vào giấc ngủ...