Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 93: Suy nghĩ hỗn loạn




editor: thanh huyền

Ngoài cửa, nghe thanh âm kỳ quái truyền đến, Hỏa Hoan  trên mặt lộ ra một chút tự giễu  cười, xoay người, cô đẩy ra cánh cửa kia đi ra ngoài.

Một cánh cửa, bên ngoài ấm áp, gió từ từ vung lên sợi tóc vung quá hai má, thật sâu hít vào một hơi, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đúng lúc này, điện thoại của cô lại vang lên, lấy ra vừa thấy, đúng là một cái số điện thoại lạ hoắc.

"Alo, tôi là Hỏa Hoan." Nghiêng dựa vào trụ hành lang, Hỏa Hoan lười biếng nói, cả người thoạt nhìn vô tình.

"Ha sao, em gái, còn nhớ rõ tôi sao?" Kia đoan truyền đến một trận Trung văn sứt sẹo  .

"Thật xin lỗi, không nhớ rõ." Nhìn trời, Hỏa Hoan bất đắc dĩ  đảo cặp mắt trắng dã.

"Phải không? Xem ra tôi đưa cho em trí nhớ còn chưa đủ khắc sâu a." Nói xong, kia đoan mạnh mẽ cúp điện thoại, theo sát sau, ngừng ở trước mặt cô? Chiếc xe kia đột nhiên phát ra một trận tiếng kèn chói tai.

Tiếp nhìn chiếc xe kia, Hỏa Hoan thu hồi điện thoại, khi thấy người theo trong xe đi ra  thì cô lập tức ngây ngẩn cả người.

"Tại sao là anh?" Trước mắt trí nhớ soái ca mời cô vẫn khắc sâu.

"Vì sao không thể là tôi?" Nhìn xem trước mắt tiệm chụp ảnh áo cưới xa hoa, soái ca tóc trắng mày lập tức nhíu lại, "Em muốn kết hôn?"

Nói những lời này, giọng nói kia rõ ràng lạnh buốt, vì sao khi anh bắt được tình báo, không có tin này.

"Không phải, tôi bồi bằng hữu tới thử lễ phục." Nhìn anh, Hỏa Hoan thản nhiên  nở nụ cười.

"Vậy tốt rồi, hiện tại tôi trịnh trọng giới thiệu, tôi gọi  Joy." Khi nói chuyện, anh đã đưa tay ra.

"Tôi gọi Hỏa Hoan"

Nhẹ nhàng  cầm tay anh, đón ánh mặt trời ấm áp, Hỏa Hoan hơi hơi  nheo lại  mắt.

"Hiện tại có rảnh không? Tôi mời em uống cà phê." Joy nho nhã lễ độ nói, vừa thấy Tây Phương chính thống giáo dục bồi dưỡng ra được thân sĩ.

"Tốt, vừa vặn hiện tại có thời gian." Ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu 3, Hỏa Hoan  khóe môi giơ lên một chút độ cong, "Chúng ta đi thôi."

"Không cần cùng bằng hữu của em chào hỏi sao?" Theo ánh mắt của cô nhìn sang, khi thấy ảnh ngược ra  bóng dáng rộng thùng thình trên cửa sổ sát đất thì con ngươi Joy  híp lại thành một cái khe hở tinh tế  .

"Không cần, bọn họ bề bộn nhiều việc, không thời gian quan tâm chúng ta." Hỏa Hoan thản nhiên nói, khóe miệng có một chút khẽ, chính là kia ý cười rõ ràng  không có đạt tới trong ánh mắt đi.

"Chúng ta đi thôi." Khi nói chuyện, cánh tay Joy vòng ở bả vai của cô, nghiêng đầu sang chỗ khác, như thị uy như nhìn thoáng qua trên lầu.

Chỉ  một ánh mắt, Đoan Mộc Minh tóm được từ bản thân một tia ý thức  xông về đỉnh đầu, mặt trướng đến hồng hồng, hai tay gắt gao  nắm thành hình quả đấm.

"Anh...... Anh làm sao vậy?" Nhìn anh, Tiểu Ái lập tức ngây ngẩn cả người, lập tức, trong con ngươi như  bịt kín  một tầng tro tàn, khóe miệng lộ ra một chút tự giễu, cô chậm rãi lui qua một bên  sô pha, theo gương phòng thử đồ, nhìn mình lấy bộ dáng làm dung động lòng người  .

"Tôi không sao, cô trước thử đi, tôi có chút việc gấp muốn lập tức đi ra ngoài." Nói xong, không đợi cô trả lời, Đoan Mộc Minh liền xông ra ngoài.

"Lên xe đi, nghe nói nơi đó  cà phê thuần chánh nhất, tôi nghĩ em nhất định sẽ thích." Ân cần  mở cửa xe cho cô, Joy cười nói, kia Trung văn sứt sẹo nghe vào tai cũng không làm cho người ta khó chịu. 

"Cám ơn" hơi hơi  gật gật đầu, Hỏa Hoan  một chân đã đạp đến trong xe.

"Hỏa Hoan, em đứng lại đó cho tôi."

Phía sau đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm lạnh buốt, rõ ràng ánh mặt trời ấm áp, lúc này lại cảm thấy không khí lạnh trôi qua.

Thân mình ngẩn ra, Hỏa Hoan chậm rãi vừa quay đầu, "Anh thì thế nào? Tôi cùng bằng hữu đi uống ly cà phê cũng e ngại anh?"

"Bằng hữu?" Đoan Mộc Minh vẻ mặt trào phúng  nở nụ cười, ánh mắt chuyển hướng Joy, trong con ngươi có rõ ràng là không mảnh, "Em chừng nào thì có bằng hữu này? Tôi như thế nào không biết a?"

"Phải hội báo cho anh nghe sao?" Đỡ lấy cửa xe, Hỏa Hoan thật dài thở ra một hơi, "Anh nhanh chút trở về đi, Tiểu Ái vẫn chờ còn anh, một hồi tôi sẽ chính mình trở về, chúc các người có một buổi chiều khoái trá. Joy, chúng ta đi."

Nói xong, cô ngồi trên xe sau đó đóng cửa xe lại.

Nhìn Đoan Mộc Minh liếc mắt một cái, Joy trên mặt lộ ra một chút bí hiểm  cười, xoay người, anh cũng lên xe.

Đứng ở nơi đó, Đoan Mộc Minh trơ mắt nhìn xe tại trước mắt tuyệt trần mà đi, nắm chặt  hai tay, móng tay thật sâu  rơi vào  trong thịt.

**

"Thật không có quan hệ sao? Tôi xem anh ta giống như bộ dáng rất tức giận." Nghiêng đầu nhìn cô một cái, Joy nhẹ giọng hỏi, khóe môi thủy chung có một chút ý cười khẽ nhếch  .

"Không quan hệ, anh ta cũng không phải của tôi." Hỏa Hoan không sao cả nói, nháy mắt một cái không nháy nhìn phía trước.  

"Nga, tôi còn tưởng rằng các người quan hệ tình nhân, nhìn ra được anh ta thật khẩn trương.”Lúc nói lời này, Joy không có nhìn cô, nhưng là trong giọng nói  thử ý tứ hàm xúc đậm.

"Ha ha ~~~" Hỏa Hoan hơi hơi  nở nụ cười, "Anh hẳn là nói như vậy, chỉ cần là nữ nhân, anh ta đều đã khẩn trương."

"Như vậy a, thì ra là thế." Joy hiểu rõ  gật gật đầu, lập tức, mạnh mẽ đạp xuống  chân ga, nhất thời, xe như tên rời cung hướng phương xa mau chóng đuổi theo.

**

Đêm, dần dần thâm lại, màn đêm khôn cùng tất cả đều là ánh sao sáng, chợt lóe chợt lóe  phá lệ sáng ngời.

Đứng ở trên Thiên Thai, bốn phía  cảnh vật nhìn một cái không xót gì, xa xa ánh đèn xe lại gần, Đoan Mộc Minh nắm thật chặt ly rượu trong tay, ánh mắt trong đêm phát ra một loại lạnh lùng

"Joy, cám ơn anh đưa tôi trở về, lần khác tôi mời anh ăn cơm." Nhìn anh, Hỏa Hoan lễ phép nói lời cảm tạ, không thể phủ nhận, Joy thật là thân sĩ.

"Không thành vấn đề, chúng ta điện thoại liên hệ." Vứt cho cô một cái hôn gió, Joy cúi đầu  nở nụ cười, "Ngủ ngon giấc, ngủ ngon."

"Ngủ ngon" hơi hơi gật đầu, Hỏa Hoan thản nhiên  nở nụ cười, hướng anh phất phất tay, sau đó đưa mắt nhìn xe càng ngày càng xa, cho đến biến mất không thấy gì nữa.

Xoay người, nhìn về phía trước phòng ở tối như mực, cô thật dài thở dài một hơi, nếu có thể, cô  thật sự không nghĩ tới nơi này.

Trong phòng to như vậy một chút ánh sáng đều không có, ngửi trong phòng kia hương vị lạnh như băng, đưa tay túi ném qua một bên, cô tứ ngã chỏng vó  nằm ở  trên giường.

Cả một ngày đều cảm thấy trong lòng lộn xộn, cuốn thân nhìn về phía ngoài cửa sổ, đêm nay, không có trăng, chỉ có ánh sao kia như ẩn như hiện ở trên bầu trời phát ra ánh sang mỏng manh.

"Em rốt cục bỏ được, trở lại."

Thoại âm rơi xuống một khắc, trong phòng tất cả đèn trong nháy mắt đều bị mở ra.

"Anh cũng biết, tôi cũng không nghĩ trở về." Mắt liếc thấy anh, Hỏa Hoan nhẹ nói nói, "Xế chiều hôm nay khoái trá sao?"

"Em cứ nói đi?" Thân hình tới gần, Đoan Mộc Minh  tầm mắt chưa từng có nửa khắc lệch khỏi quỹ đạo trên người của cô, đột nhiên nói không rõ trong lòng rốt cuộc loại cảm giác gì, nhìn cô thờ ơ như vậy, trong lòng thậm chí có  một loại cảm giác phản bội lọt vào.

"Tiểu Ái là một cô gái tốt, không nên thương tổn cô." Nói xong, sắp bị xả lại đây che ở trên người, Hỏa Hoan chậm rãi  nhắm hai mắt lại.

"Không nên thương tổn cô?" Đoan Mộc Minh thì thào  lập lại một câu, giường  một bên nhất thời hãm đi, "Tôi cho em biết Hỏa Hoan, từ lúc em đáp ứng cái điều kiện kia, nhất định cô sẽ bị thương tổn."

"Đoan Mộc Minh" Hỏa Hoan  sắc mặt nhất thời lạnh xuống, giờ khắc này, đột nhiên hận chết  lý do như vậy, toàn thân  cảm giác vô lực cũng phải cô cắn nuốt.

"Không cần như vậy mang cả tên họ rống tôi, em là nữ nhân của tôi, cho dù chỉ còn lại có một ngày, một giờ, 1 phút, em cũng là của tôi, tôi không cho phép trong lòng em còn muốn  nam nhân khác."

Gắt gao ở bả vai của cô, Đoan Mộc Minh hung tợn nói, anh luôn luôn tao nhã ở một khắc này tan thành mây khói, chỉ cùng với cô cùng một chỗ, luôn có thể đào móc ra trong lòng rất nhiều nơi không muốn người biết.

"Đoan Mộc Minh, anh thật sự buồn cười quá, tuần sau, biết không? Tuần sau anh sẽ kết hôn, mà tôi, không có phúc khí dẫn lão công người khác, hơn nữa cái kia người khác vẫn là bằng hữu tốt nhất của tôi."

Một phen vươn ra khỏi tay anh, Hỏa Hoan tựa đầu chuyển hướng về một bên, những lời này cô giấu ở trong lòng đã lâu rồi, vì sao chỉ cần anh châu quan phóng hỏa, sẽ không hứa dân chúng đốt đèn, không có khả năng.

"Kia nếu tôi không kết hôn? Như vậy là được rồi sao?"