Hỏa Hoan nhẹ giọng hỏi, không biết vì sao, một khắc này, đột nhiên cô cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Cả người bỗng run lên, Doãn Mặc tự dưng ngồi thẳng người, một loại sợ hãi lan tràn trong lòng anh. Anh vẫn luôn tâm niệm là mình phải thắng, cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới chuyện có thể sẽ thua, nhưng biết đâu được đấy.
Không khí lúc này ngưng trệ lại, nhìn vẻ mặt thống khổ kia, Hỏa Hoan nhẹ nhàng tựa vào trong ngực anh, một tiếng thở dài cứ như vậy bật ra phần môi, "Doãn ca ca, tuy rằng em không biết tại sao anh muốn làm như vậy, nhưng chắc hẳn là vì em. Em đây liền đánh cuộc một lần, em cá là anh nhất định sẽ thắng."
"Nhưng..... nếu anh thua thì sao?" Doãn Mặc nhìn chằm chằm hỏi lại cô.
"Vậy hãy chịu thua đi, em chấp nhận." Nói xong, Hỏa Hoan ngáp to một cái, bàn tay nhỏ bé không ngừng xoa xoa bắp chân của mình, cho tới bây giờ mới phát hiện, chân quá đau.
Nhìn cô, Doãn Mặc đột nhiên không biết nên nói cái gì, lần đầu tiên cảm giác mình làm việc đúng là quá lo lắng.
"Doãn ca ca, tuồng vui này nhất định em phải xem? Em mệt mỏi quá, em muốn đi ngủ." Tìm một tư thế nằm thoải mái nhất trong lòng anh, Hỏa Hoan chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cô vốn không phải là một người hay buồn lo vô cớ, chuyện đã như vậy, lo nghĩ nhiều hơn nữa cũng chỉ phí công và phí sức. Tuy rằng trong lòng vẫn như cũ không có một tia xác định, nhưng cô vẫn nguyện ý lựa chọn tin tưởng anh.
"Vẫn còn sớm, em trước ngủ một chút đi, lúc nào đi anh sẽ gọi em." Nhẹ nhàng vuốt tóc cô, Doãn Mặc ôn nhu nói.
"Doãn ca ca, anh hát ru em ngủ như trước đây đi. Em đã nói với anh là anh hát ru rất êm tai chưa nhỉ?" Khóe miệng cong lên một chút, đầu gối trên đùi của anh, Hỏa Hoan thản nhiên nở nụ cười.
"Ừm." Anh hơi hơi gật đầu, một bên vỗ nhẹ phía sau lưng cô. Doãn Mặc cúi đầu hát, âm thanh ấm áp mà hùng hậu, ẩn ẩn mang theo một tia bi thương. Ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngón tay khẽ chạm vào mặt cô, ánh mắt chuyên chú giống như cô là bảo bối duy nhất trên thế gian này mà anh nâng niu trong lòng bàn tay vậy.
Bài hát này, anh hát thật lâu thật lâu, giữa trưa ánh nắng mặt trời trải đầy trên đất, bóng dáng người đàn ông vẫn cứ lừng lững ở đó.
Anh vẫn bị cho là kiểu đàn ông lạnh lùng, quen anh mấy năm này, rất ít khi cô nhìn thấy anh cười. Có lẽ cũng chính bởi vẻ lãnh mị khiến anh có khí chất mê đảo. Nhưng bộ dạng ấm áp như bây giờ của anh lại càng khiến cho người ta mê muội, thậm chí không khỏi đố kỵ khi trong lòng ngực anh kia là một công chúa giống như nữ tử.
Hồi lâu sau, Doãn Mặc mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cúi người, dáng vóc vẻ mặt tiều tụy đặt một nụ hôn vô cùng trìu mến ở trên trán của cô.
Bóng dáng người ngoài cửa bỗng cứng đờ, bỗng chốc người này nhanh chóng xoay người rời đi.