Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 62: Ước định




Nắm tay mang theo tiếng gió hướng về phía trước mặt anh, lúc mắt thấy chạm được cái mũi của anh, Đoan Mộc Minh vươn tay nắm thật chặt  tay của anh, trên mặt lộ ra một chút ý cười trào phúng, "Tôi nghĩ đến mấy năm nay anh đã học được nội liễm rồi, hiện tại xem ra, cũng bất quá như thế, Doãn Mặc, trình độ của anh chỉ có thể là như vậy phải không?"

"Tôi cảnh cáo anh, lần này tôi bỏ qua cho anh, nếu như có lần nữa..., tôi cam đoan sẽ làm cho anh chết không có chỗ chôn thân." Dùng sức  bỏ tay anh ra, Doãn Mặc lạnh lùng nói, nếu ánh mắt cũng có thể giết người lời mà nói..., Đoan Mộc Minh hiện tại sớm đã bị thiên đao vạn quả.

"Tự?" Đoan Mộc Minh trên mặt trào phúng càng đậm, "Đó là cái gì vậy? Còn có, tôi trước tiên nói cho anh biết một tiếng, người phụ nữ Hỏa Hoan này tôi đã định rồi, chuyện tình của tôi là nhất cử lưỡng tiện cái gì không làm?"

"Anh......" Các đốt ngón tay giữa ngón tay bị anh cầm vang lên rắc rắc, Doãn Mặc lại tự đè xuống xúc động trong lòng, "Như vậy đi, quy củ cũ, nếu anh thắng, tôi sẽ không xem vào chuyện giữa các người, nhưng là nếu anh thua, từ nay về sau, cách xa cô ấy ra, càng xa càng tốt."

Thở ra một hơi thật dài, Đoan Mộc Minh vừa nhấc mông ngồi ở trên bàn, "Đua xe? Ha ha ~~~, anh tự tin anh có thể thắng tôi như vậy?"

"Có thể thắng hay không? Thử chẳng phải sẽ biết." Đem rượu trong chén uống cạn sạch một hơi, Doãn Mặc xoay người đi ra ngoài, "Ba ngày sau, chân núi Vô Ngần, tôi chờ anh."

"Không thành vấn đề" một cái vỗ tay vang lên, rượu trong chén  đong đưa, tay Đoan Mộc Minh làm ra một cái thế cụng ly với anh.

Cửa "Chi nha" một tiếng mở ra, lại"Loảng xoảng" một tiếng đóng lại. Nhìn cửa đóng chặt, trong con ngươi Đoan Mộc Minh bắn ra một đạo sắc bén, tay nắm ly rượu không ngừng run rẩy.

"Anh thật sự vì một phụ nữ quyết đấu cùng anh ta sao?" Vẫn đứng ở một bên giữ im lặng Diệp Toàn đứng ở trước mặt của anh, thần sắc tất cả đều là khó hiểu.

"Anh cho là chỉ là vấn đề một người phụ nữ sao? Diệp Toàn, anh vẫn là không biết tôi." Đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, Đoan Mộc Minh theo trên bàn nhảy xuống, xoay người đi ra ngoài, "Đêm nay đừng cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy tôi."

"Anh lại muốn thế nào?" Diệp Toàn bất đắc dĩ  thở dài một hơi, mỗi lần thời điểm anh ta nói như vậy, anh luôn có một loại cảm giác kinh hồn táng đảm.

"Mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút." Nói xong, đầu anh cũng không quay lại đi ra ngoài.

Bên ngoài, đêm lạnh như nước, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng đưa bóng dáng của anh kéo đến rất dài rất dài......

Tựa vào trên thân xe, lấy ra một điếu thuốc, châm, sau đó hít một hơi thật sâu, lượn lờ bốc lên trong sương khói, Đoan Mộc Minh chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Mấy năm nay, anh rất bướng bỉnh sao? Nhưng anh là vẫn đang kiên trì, chỉ cần là bọn họ để ý, anh nhất định sẽ không chút lựa chọn hủy diệt, này nọ là như thế này, người cũng là như vậy.