Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 51: Chứng cớ khi dễ




Đã tỉnh rồi sao? Ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, cô hơi xoay mình nhưng cả người khó chịu không ngừng.

"Muốn chết quá" hai mắt còn nhắm, cô thì thầm than thở. Cô đột nhiên cảm thấy trước ngực mình có một cái gì đó cứ cọ đi cọ lại khiến cho mình thực sự khó chịu.

"A ~~~"  một tiếng, cô không chút suy nghĩ liền tát một cái.

"Người phụ nữ này, đây là lần thứ mấy em đánh tôi rồi? Xem ra không giáo huấn em cô một chút thì em không thể ngoan được nhỉ?" Đoan Mộc Minh  hung tợn nói, cảm giác thương hoa tiếc ngọc lúc này không còn sót lại chút gì cả.

Một phen kéo cái chăn trên người cô ra, thân hình cao lớn cường tráng cứ như vậy thẳng tắp  đè lên.

"Ách?" Hỏa Hoan hét lên một tiếng, hai mắt mở to nhìn, khi thấy rõ người trước mắt thì khuôn mặt đều tái nhợt.

"Không phản đối chứ?" Đoan Mộc Minh  như tên trộm nhìn cô, ngón tay ấm áp mềm nhẹ  đảo qua cái môi thoáng sưng đỏ của cô, "Nhiều ngoan như vậy, tôi không thích người hung dữ.”

Hai mắt trừng lên, Hỏa Hoan cố dùng sức đẩy anh xuống, vừa định đứng dậy, bỗng nhìn thấy chính mình đang không mặc gì thì lại chui tọt lại vào trong chăn, khuôn mặt cũng tự giác  đỏ lên.

"Việc này..... Anh...... Anh…." Cô lắp bắp nói, sáng sớm ngày ra mà cô lại đối diện với người đàn ông này trong tình trạng như này, cô thực thấy mình sẽ vì chuyện này mà giảm thọ mười năm.

"Tôi không dậy nổi, mệt chết đi được, hiện tại một chút khí lực cũng không có, tôi muốn đi ngủ." Một cái xoay người, cánh tay dài thẳng khoát lên bên hông cô, một cái ôm vô cùng bá đạo  đem cô cố định chặt chẽ ở trong lòng anh.

"Anh......" Hỏa Hoan nhất thời chán nản, nhìn người đàn ông bên cạnh giả chết, cô thật muốn giết người, muốn đạp anh một cái xuống sàn.

"Bảo bối, làm tình nhân của tôi nhé." Anh nhắm mắt lại, cằm tì lên vai cô, Đoan Mộc Minh  nhẹ nói, mặt mày rạng rỡ giọng điệu ngọt ngào như mật ong.

"Tình nhân?" Hỏa Hoan hung hăng trừng mắt anh một cái, rồi đột nhiên nở nụ cười.

"Tình nhân bí mật, em thấy thế nào? Những người phụ nữ bình thường rất khó để có vinh hạnh đặc biệt này." Đoan Mộc Minh  than thở  một câu, chỉ có trời biết có bao nhiêu thiếu nữ xếp hàng dài đợi chờ lọt vào mắt xanh của anh mà anh cũng không liếc mắt đến một cái đâu.

"Tình nhân? Còn là bí mật nữa? Có phải tôi nên cám ơn sự ân sủng của anh không?" Hỏa Hoan lành lạnh nói, cô mạnh mẽ đứng dậy, không hề phòng bị đá anh một cái xuống dưới giường.

Ngay sau đó chỉ nghe thấy Đoan Mộc Minh truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Bỏ chăn ra, Hỏa Hoan chậm rãi  mặc quần áo, dù sao cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn anh ta đều nhìn rồi.

Ngay tại lúc cô đứng dậy, cô lập tức sững sờ.

Trên tấm ga trải giường trắng như tuyết kia có một đóa hồng mai nở rộ.

"Bảo bối, đây chính là chứng cớ em bắt nạt tôi."