Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 3: Anh lại đây đi




Editor: thanh huyền

Nhẹ nhàng khơi mào, nam nhân xem ánh mắt của cô, giống như là mèo gặp được chuột, không thể nghi ngờ, tiểu nữ nhân này bề ngoài nhìn như thanh tú kì thực thành công đưa tới sự chú ý của anh. Cùng nữ nhân trước kia so sánh có chút buồn tẻ vô vị, trên người của cô ẩn chứa nhiều kinh hỉ lắm

“Trăng thanh gió mát?” Tròng mắt không ngừng loạn chuyển, Hỏa Hoan giống như là mèo thích trộm đồ tanh, “Tôi đã biết.”

“Chúng ta đây tiếp tục đi, cô là muốn ở chỗ này hay là đổi địa phương?” Vòng ở vai của cô, ngoài ý muốn thế nhưng phát hiện, của cô nhỏ cùng anh cao lớn thế nhưng hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, nói không nên lời phù hợp.

“Tôi làm việc cho tới bây giờ cũng không phân địa phương.” Lộ ra một chút cười, Hỏa Hoan hướng về phía anh ngoắc ngón tay, một bên còn không ngừng lui về, chính là tầm mắt cũng thủy chung giao ở tại trên người của anh.

Không thể nghi ngờ, người nam nhân này là suất không thiên lương- ý nói đẹp trai, ngâm mình ở trong đống mỹ nam lớn lên bọn ta không thể không tán thưởng, nhưng là cô cũng biết, nam nhân càng là lớn lên đẹp trai càng không đáng tin, này kết luận đã muốn dùng vô số chuyện thí nghiệm chứng nhận qua.

“Vậy là tốt rồi” nam nhân cúi đầu nở nụ cười, ở trước mặt cô hơi hơi rộng mở áo choàng, “Bảo bối, đến đây đi.”

Chỉ là một mắt, Hỏa Hoan vội vàng bưng kín hai mắt, cũng là từ trong khe ngón tay vụng trộm nhìn trước mắt một màn hoạt sắc sinh hương, xú nam nhân, đây không phải ý định mời cô đau mắt hột sao?

“Làm sao vậy?” Nam nhân trầm giọng hỏi, cho dù đứng ở nơi này loại địa phương dơ bẩn, khí thế của anh vẫn đang không tha bất luận kẻ nào khinh thường.

“Tôi thẹn thùng, cũng là anh lại đây đi.” Ngoắc ngoắc ngón tay, Hỏa Hoan lại lui về phía sau hai bước......

“Chơi trò chơi sao? Tôi thích.” Nam nhân kia con ngươi sâu thẳm như đầm trong đã dấy lên đám lửa nho nhỏ, nam nhân đối với nữ nhân dục nghênh còn luôn làm không biết mệt, cũng đúng, quá mức dễ dàng lấy được luôn không có gì mới mẻ, bởi vì thiếu lạc thú truy đuổi.

Đứng ở nơi đó, nhìn anh từng bước một tới gần, khóe miệng Hỏa Hoan ý cười càng thêm mị hoặc, rộng mở song chưởng- mở rồn hai tay, cô làm ra một cái động tác nghênh đón anh vào lòng.

Thời gian ở một khắc này là yên lặng, trong mắt của bọn họ chỉ có lẫn nhau, cũng chỉ còn lại lẫn nhau.

Anh đi từ từ gần......

Từng bước một, mang theo lực lượng làm cho người ta không thể bỏ qua ;

Hỏa Hoan khóe miệng thủy chung nhộn nhạo một chút ý cười, kia rộng mở hai tay anh mỗi một lần tới gần bước chân rất nhỏ biến hóa......

“Tôi tới “ anh ôn nhu nói, như cùng là người yêu cửu biệt cách biệt.

“Tôi chờ đây “ cô cũng thấp giọng đáp lại, ngữ điệu kia mềm làm cho người ta tê hơn phân nửa thân thể.

Trong nháy mắt, vốn tưởng rằng sẽ có một hồi kiều diễm phát sinh, nhưng là hết thảy đều ra ngoài dự liệu, Hỏa Hoan ôm lấy anh, nhưng là ngay sau đó, đã nhìn thấy thân mình kia cao lớn thẳng tắp ngã trên mặt đất.