Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 122: Không nhìn tới khi nào




Editor: thanh huyền

"Các anh tiếp tục ăn, tôi đi mở cửa."

Không đợi Đoan Mộc Minh nói chuyện, Diệp Toàn đã hấp tấp  chạy ra ngoài, chờ anh mở cửa trong nháy mắt, anh lập tức sững sờ.

"Phu...... Phu nhân, ngài làm sao tới nơi này?" Anh lắp bắp hỏi, trên trán đã có một tầng mồ hôi.

"Chào, tổng giám đốc ở trong này đúng không?" Đi đến bên trong, Trương Tiểu Ái nhẹ nói, "Anh có thể nói một tiếng, nói tôi muốn gặp."

"Cái kia......" Do dự  một hồi, nhìn cô, Diệp Toàn gật đầu thật mạnh, "Được rồi, xin chờ một chút."

Nói xong, anh nhẹ nhàng  đóng cửa lại trở về.

"Nhị thiếu, xong rồi xong rồi." Vừa mới bước vào cửa phòng, anh hô lên, nếu có thể, anh thật muốn tìm đậu hũ đập chết đi, sớm biết rằng, anh còn ăn cơm cái gì? Sớm đi còn bớt lo.

"Tôi còn không chết đâu rồi, xong cái gì xong?" Liếc xéo  anh, nhìn bộ dáng kia mất hồn mất vía, thanh âm của Đoan Mộc Minh không có một tia ấm áp.

"Cái kia...... Cái kia đến đây." Dùng sức  vuốt lồng ngực của mình, Diệp Toàn nhẹ nói, tay cầm nắm cửa, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra.

"Ai tới rồi? Chẳng lẽ Diêm vương gia phái tiểu quỷ tới bắt cậu?" Khi nói chuyện, Đoan Mộc Minh ôm Hoả Thông đi đến trước sô pha ngồi xuống, "Một câu nói xong, nhìn đức hạnh cậu."

"Phu nhân đã tới, phải..... Là phu nhân." Hít sâu một hơi, Diệp Toàn nói một hơi ra.

"Trương Tiểu Ái?" Đoan Mộc Minh lập tức ngây ngẩn cả người, "Cô tới nơi này làm gì? Cậu đi nói cho cô biết, nói tôi đã buồn ngủ, có chuyện gì..., mời cô ngày mai đến văn phòng tìm tôi đi."

"Nhưng, cô đã tại cửa rồi, nếu không...... cho cô vào đi." Diệp Toàn lẩm bẩm nói, vừa mới gặp cô, không hiểu  thế nhưng cảm thấy trong lòng lo lắng.

"Quên đi, tôi đi ra ngoài, cậu ở nơi này chơi với  Tiểu Bảo." Đặt Hoả Thông ở trên sô pha, Đoan Mộc Minh xoay người đi ra ngoài.

Đứng ở cửa lớn, vẻ mặt Trương Tiểu Ái  thản nhiên, nhưng tay gao  níu lấy túi xách, nếu nhìn kỹ..., sẽ phát hiện đôi tay kia đang không ngừng  run rẩy.

Cửa nhẹ nhàng  mở ra, theo bản năng  quay đầu lại, vẻ mặt ngẩn ra, lập tức lại lộ ra  nụ cười thản nhiên  .

"Có chuyện gì sao?" Dựa ở trên khung cửa, Đoan Mộc Minh lạnh lùng hỏi, cặp mắt thâm thúy nhìn không thấy đáy.

"Không...... Không có" Trương Tiểu Ái vội vàng lắc đầu, nụ cười khóe miệng  rút đi, "Anh bây giờ có rảnh không? Em nghĩ chúng ta nên nói chuyện."

"Cô nói đi" Từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, nhìn cô, Đoan Mộc Minh thuận miệng nói một câu, chính là ý tứ biểu tình hiển nhiên không có mời cô đi vào ngồi.

"Em...... Không có tiện đi vào ngồi, phải không?" Cô giống như vô ý hỏi, tựa tại xe, khóe miệng có một chút tự giễu.

Cô mới là vợ anh cưới hỏi đàng hoàng, nhưng bây giờ......

"Ở chỗ này nói đi" nhìn cô, Đoan Mộc Minh nhẹ nói, hít vào một ngụm khói, lại chậm rãi  nhổ ra, nhất thời, vòng khói màu xanh lượn lờ phía trên đỉnh đầu.

"Em...... Em có thể gặp Hoan Hoan sao? Lâu như vậy không gặp, em rất nhớ cô."

Thật lâu sau, thở dài qua đi, Trương Tiểu Ái nói ra một câu như vậy.

"Lần khác đi, hiện tại cô ngủ, tôi sẽ giúp hai người hẹn thời gian." Tàn thuốc trong tay tắt dưới lòng bàn chân, ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt Đoan Mộc Minh  ngay cả một chút biểu hiện  xin lỗi đều không có, "Nếu như không có chuyện khác, cô trở về trước đi."

"Ha ha ~~~ ha ha ~~~" nhìn anh, Trương Tiểu Ái đột nhiên nở nụ cười, "Anh...... Rốt cuộc còn không nhìn em tới khi nào? Đoan Mộc Minh, em mới là vợ của anh, nhưng mấy năm nay, anh nhìn em được một lần sao?"

"Nếu cô tới là muốn nói này, vậy cô vẫn là đi thôi, tôi cũng không muốn cùng cô trở mặt." Nói xong, Đoan Mộc Minh xoay người hướng bên trong, ở trước cửa một khắc, thân mình Trương Tiểu Ái  tiến vào.

"Cô rốt cuộc muốn làm gì? Trương Tiểu Ái, chú ý thân phận cô." Hai tay cắm ở trong túi, Đoan Mộc Minh lạnh giọng nói, đôi tròng mắt kia như hai lưỡi dao lạnh như băng  bắn vào trên người của cô.

"Ha ha ~~~, thân phận của tôi?" Nhìn anh, Trương Tiểu Ái đột nhiên nở nụ cười, "Ở trước mặt anh, tôi còn có thân phận đáng nói sao? Anh tìm phụ nữ, tôi không thể nói một chữ ‘ không ‘, tôi thậm chí liên tục chỉ trách anh đều không được, ở trước mặt anh, tôi ngay cả một chút tự tôn cuối cùng cũng không có, như vậy tôi đây còn thân phận gì?"

Nhìn cô, Đoan Mộc Minh đột nhiên mở mắt, đưa lưng về phía cô, ngửa đầu nhìn về phía  bầu trời đêm, "Đi thôi, có lẽ chúng ta thực nên tìm chỗ nói chuyện."

Thanh âm của anh rất nhẹ rất nhạt, sáu năm rồi, cô nhẫn nại thật sự đến cực hạn sao?

"Không cần, ở chỗ này đi, cùng Hoan Hoan thời gian dài như vậy không thấy, tôi vừa vặn cũng muốn gặp cô." Nói xong, không để ý ánh mắt anh uy hiếp, Trương Tiểu Ái thẳng hướng trong phòng đi đến.

Từng vô số lần ở trong đầu tưởng tượng chỗ anh Kim Ốc Tàng Kiều  rốt cuộc là bộ dáng gì? Nay tận mắt thấy, trong lòng đau giống như như thủy triều lên.

Cho đến giờ phút này, cô mới biết được, cô sai lầm rồi, sai ở không nên yêu anh, sai ở ngoài sáng biết sẽ bất hạnh lại còn cố ý  muốn gả cho anh, cô cũng sai ở thậm chí ngay cả phản kháng đều không có.

Nhìn bóng dáng của cô từng chứt từng chút  hướng trong phòng tới gần, không tiếng động  thở dài, Đoan Mộc Minh lập tức đi theo.

"Hoan Hoan, Hoan Hoan......"

Còn không có bước vào trong phòng, ngăn cổ họng cô hô lên, giờ khắc này, cô thật là bức thiết  muốn gặp cô, nhưng, khi cô thấy được bóng dáng nho nhỏ  trong phòng kia thì cả người lại như là bị điểm nguyệt đứng tại đó.

"Dì khỏe chứ, dì, dì tìm mẹ cháu sao? Mẹ đang ngủ." Nhìn cô tiến vào, Hoả Thông theo bản năng  ngẩng đầu lên, khóe miệng có một chút ý cười nhộn nhạo  như Hoa Xuân.

Một tiếng gọi"Mẹ" làm trái tim Trương Tiểu Ái  tan nát rồi.

Bước chân không bị khống chế "Đặng đặng đặng ~~~"  lui về phía sau  vài bước, thẳng đến thân mình ở khung cửa, cô vẫn cảm thấy tim đập như sấm, giống như có một thanh đao đâm vào lồng ngực cô.

Rất đau, đau đến hít thở không thông, lại không phản bác được.

"Phu...... Phu nhân" Diệp Toàn lại ngây dại, anh là thật sự nghĩ mãi mà không rõ nhị thiếu rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ anh không biết hai người phụ nữ tuyệt đối không thể gặp mặt sao?

hít vào một hơi thật sâu, gian nan  nuốt nước miếng, trên mặt Trương Tiểu Ái  miễn cưỡng  cố mỉm cười, ngồi thẳng lên, hướng bóng dáng nho nhỏ  đi tới, trên đùi giống như đeo gông, đi từng bước đều cảm thấy gian nan vạn phần.

"Cháu...... Cháu là con Hoan Hoan?"

Ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt của cô nháy cũng không nháy theo dõi bé, đột nhiên nói không rõ cảm giác trong lòng là gì? Thậm chí quên mất tại sao mình muốn tới nơi đây? Tự rước lấy nhục sao? Cô không biết, chính là rõ ràng  biết, lòng giờ khắc này, tứ phân ngũ liệt (nhiều cảm xú khác nhau).

"Ừ, dì là ai?" Nhìn xem ra thất hồn lạc phách, nhìn Đoan Mộc Minh tại cửa mặt lạnh, một đôi mắt to đảo quanh  loạn chuyển, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.

"Dì......" Nói tới đây, Trương Tiểu Ái lập tức dừng lại, "Dì là bạn tốt nhất của mẹ cháu.” 

"Dì là dì Tiểu Ái sao?" Nhìn cô, vẻ mặt Hoả Thông ngạc nhiên hỏi, khóe miệng một ý cười nhợt nhạt  .

"Cháu có biết?"

Lời của bé làm Trương Tiểu Ái chuẩn bị không kịp, thân mình vốn là quỳ gối ngồi xổm nơi đó  cứ như vậy nằm úp sấp quỳ xuống.

"Mẹ thường thường nhắc tới dì, mẹ nói dì là người bạn tốt nhất." Hoả Thông nhẹ nói nói, mạnh mẽ đụng lên trước, ở trên trán của cô hôn một cái thật mạnh, "Di, dì so với hình đẹp hơn nhiều.”

"Phải không? Thực ngoan." Ôm thân mình nhỏ gầy  tại trong lòng, Trương Tiểu Ái chậm rãi nhắm hai mắt lại, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

"Dì, dì chờ một chút, cháu lập tức đi gọi mẹ, mẹ nhìn thấy dì  đến nhất định sẽ thật cao hứng." Nằm ở trên vai của cô, Hoả Thông nhỏ giọng nói, bé đã có thể tưởng tượng được đến nét mặt Hỏa Hoan hưng phấn.

"Không...... Không cần, dì  còn có việc đi trước, ngoan, có thời gian dì  trở lại thăm hai người." Nói xong, nhìn cũng chưa từng nhìn bé, Trương Tiểu Ái mạnh mẽ buông lỏng bé ra, chạy trối chết.

Đúng vậy, giờ khắc này  cô vô cùng  chật vật, lấy hết dũng khí tiến lên, lại không cần tốn nhiều sức  bại trận.

"Nhị thiếu"

Nhìn cô rời đi, Diệp Toàn chậm rãi đứng lên, tầm mắt chuyển hướng trên người Đoan Mộc Minh tràn đầy điều tra.

"Câu đưa cô trở về đi" nói xong câu đó, Đoan Mộc Minh thật dài thở dài một hơi, nguyên lai, nên đến, trốn như thế nào đều không xong?

"Nha" cúi đầu  lên tiếng, Diệp Toàn xoay thân đi ra ngoài.

"Chú, dì  có phải giận cháu rồi hay không?" Trừng hai mắt to nhìn anh, Hoả Thông thì thào hỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bị thương.

"Không phải, dì  chính là có việc đi trước, cô còn có thể lại đến." ôm bé vào trong ngực, Đoan Mộc Minh xoay người đi lên lầu, "Đi, nên ngủ."

"Nha" nhẹ nhàng gật gật đầu, Hoả Thông vẫn không nhúc nhích  nằm ở trên bả vai của anh, đột nhiên, bé lại mạnh mẽ ngẩng đầu lên ——

"Chú, dì  là vợ của chú sao?"