Một ngày nữa . Thật đẹp Sáng sớm tại sân trường Royal . Chiếc
siêu xe Lambori vừa dừng lại . Nhi bước ra . Học sinh cũng chẳng
còn mấy ngạc nhiên , cũng không mấy tò mò . Nhưng sức cuốn hút là tăng lên . Mái tóc nâu hạt dẻ buông thả tự nhiên ẩn dưới
chiếc nũ lưới trai màu trắng .
Lũ con trai luôn muốn gần cô , ai mà không muốn là con rể The Rose nhưng vì khí chất lạnh lùng
khiến họ phải tránh xa cộng thêm người chồng tương lai Lâm Hàn
Thiên khiến họ chỉ dám nhìn từ xa . Thiên đứng đó . Hắn nổi
bật không chỉ với chiều cao mà còn là vẻ đẹp . Hôm nay , hắn
không vận trên người bộ đồng phục lịch lãm mà thay bằng bộ đồ đơn giản .
Quần jean và áo sơ mi trắng . Có phải rất quen ! Cô
lướt qua Thiên , vẫn lạnh như vậy đối với cậu . Chợt . Leng keng . . . Keng . . . Tiếng gì đó vừa rơi xuống . Ánh mắt cô đưa
nhanh xuống đất tìm kiếm .
Cô chỉ thấy đôi dày thể thao của ai
đó . Và nhận ra , người đó là ai , cô không quan tâm đi thẳng
vào lớp .
Nụ cười trên môi Thiên cứng ngắc , rõ vẻ gượng gạo . Đám đông dần dần tản ra . Thiên vội cúi xuống nhặt lên rồi đi
nhanh về phía nhà vệ sinh . Đối với cậu . Ngày hôm nay là
ngày của định mệnh . Lấy tất cả dũng cảm , cậu đã quyết
định làm một việc để níu giữ tất cả . Liệu cậu có thành
công ? Giờ thể dục Cả lớp đã dần rồi đi , chỉ còn lác đác
tài người đang cố nán lại . Cô lôi một tập hồ sơ . Đây là đống rắc rối còn lại sau những đêm não nó căng như dây đàn làm
việc . Một tờ giấy trong tập rơi ra , cô cúi xuống nhặt lên .
Giữa mặt giấy A4 trắng tinh như tuyết , mịn màng , từng đường
chì nhẹ xám hằn lên .
Đơn sơ một sợi dây chuyền khó quên trong
phần kí ức mà bao lâu nay vẫn chờ đợi gần 10 năm . Màu xám
chì hiện lên thật tang thương như màu kí ức rồi cô nhớ đến .
Định mệnh kéo cô ra khỏi địa ngục trước đây đã mất . Cô mở
balo , định thần sẽ lấy sợi dây chuyền . Bởi vì cô đã quyết
định sẽ luôn mang theo nó bên mình . Tìm mãi song vẫn không kết
quả , cô nhớ rất kĩ . Không thể có chuyện nhầm lẫn
- cậu có
chuyện gì sao ?
- Mi hỏi - sợi dây chuyền - nó đáp ngắn gọn ba
từ
- làm sao như vậy được . Hẳn cậu quên ở nhà - Lam cười -
không bao giờ - cậu có quy nghĩ lại xem , bọn tớ sẽ tìm giúp
cậu
- Lan Anh nói Cô giật mình .
Đầu óc nhớ lại từng chút một , không để thiếu một chi tiết nào . Và . Nụ cười của Thiên Di
khắc sâu .
Cô mở căng mắt như phát hiện ra thứ gì đó vội lao
nhanh ra sân thể dục . Đôi bàn tay nắm lại thành quyền tỏ rõ
vẻ tức giận " Phạm Thiên Di . Cô giỏi lắm .
Lâm Hàn Thiên , tôi
không quan tâm những gì anh gây ra với tôi nhưng một khi đã động
vào thứ mà tôi coi trọng thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu
dù đó là người phụ nữ của anh . " Cuối cùng , cô cũng đã cố hết sức chạy đến nơi cần chạy . Thân thể gần như không còn đủ sức đứng vững song cô vẫn đi . Băng lãnh bao phủ sự nguy hiểm
và đáng sợ .