Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 38: Máy ghi âm




Ở trong bệnh viện được một tuần, vết thương của Trâm Anh cũng đã chuyển biến tốt, chỉ cần thêm hai ngày nữa là có thể cắt chỉ rồi. Ngày hôm đó, nhớ đến người đàn ông mặc áo Blu trắng, kính rọng vàng, nụ cười như ánh mặt trời cười nói một câu rất nhẹ nhàng làm Trâm Anh cảm thấy sống lưng lạnh toát. Người đàn ông đó nói “Các người định phá bệnh viện của tôi à?”

Vốn là chuyện này chỉ là êm đẹp trôi qua. Nhưng, Nghi Dung hình như có thù oán với vị bác sĩ kia, chưa nói hai lời liền lao vào đánh nhau với vị bác sĩ đó. Hai người rất lịch sự ra ngoài hành lang đánh nhau. Không biết qua bao lâu, cuối cùng chỉ có một mình vị bác sĩ đó quay lại. Vị bác sĩ đó nói là Nghi Dung bị anh ta đưa đến một nơi để dạy dỗ rồi. Vì được biết anh ta là bạn của Bảo Khánh nên cô cũng yên tâm phần nào. Cô chắc chắn là dù dạy dỗ như thế nào thì anh ta cũng sẽ không làm hại Nghi Dung đâu.

Nói đến người mẹ bị cô làm cho tức kia, chưa đến nửa ngày đã quay lại rồi. Nhìn thấy mẹ, cô liền khâm phục cha của cô. Cha cô thật lợi hại, chưa gì đã làm cho mẹ cô đi mặt đen, về mặt hồng. Thật khâm phục. Còn cô bạn kia của cô, đã nhiều lần khuyên cô ấy, phụ nữ có thai nên biết tự chăm sóc mình, nhưng cô ấy cứ khăng khăng ngày nào cũng phải đến nhìn cô một lần mới yên tâm. Thật là hết cách.

Còn chuyện cô đang muốn tìm hiểu, Ngọc Diệp đang rất tập trung tìm ra người chế ra khẩu súng giả kia. Nhưng có vẻ người này làm việc rất là cẩn thận, cô ấy có làm gì thì cũng không thể tra ra. Bảo Khánh thì giúp Trâm Anh tìm hiểu mối quan hệ trong quá khứ của ông bà Phan. Nhưng, có vẻ một cái gì đó bị che giấu. Mọi việc dường như đi vào ngõ tắt. Trâm Anh nghĩ rất nhiều lần, không biết sai ở đâu, tại sao không tìm ra người đó. Hoặc có thể, cô đang bị hắn ta đùa giỡn.

Hôm nay là ngày cuối tuần, ai cũng đều rảnh rỗi chiếm một góc trong phòng bệnh của Trâm Anh. Ai nói chuyện thì nói, ai chơi game thì chơi, ai làm việc thêm thì làm. Mang tiếng đi thăm bệnh, nhưng đương sự Trâm Anh lại đang rất bận rộn với chiếc laptop, tai đeo tai nghe. Mọi người cứ nghĩ rằng cô cũng đang chơi máy tính. Nhưng, Bảo Khánh và Ngọc Diệp lại rất hiểu cô đang làm gì. Bảo Khánh thì không quấy rầy cô, im lặng một bên phê bản thảo công việc. Còn Ngọc Diệp thì ở bên cạnh trợ giúp Trâm Anh. Eric mấy ngày trước đã tiếp nhận công việc của Ngọc Diệp, tra xem viên đạn bắn ra là của khẩu súng nào. Đừng nghi ngờ khả năng của cậu ta. Dù cậu ta có vẻ hơi cợt nhả như vậy đó, ngoài niềm đam mê về nghiên cứu dược, cậu ta còn có nghề tay trái là một hacker. Nếu muốn biết cái gì, chỉ cần nó có liên quan đến công nghệ hiện đại, sẽ không có chuyện cậu ta không tìm ra. Nhiều lúc, Trâm Anh còn không biết Ngọc Diệp và Nghi Dung so với Eric, ai hơn ai kém.

Không biết qua bao lâu, Trâm Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngọc Diệp. Ngọc Diệp gật đầu một cái rồi đứng lên. Cô nói “Bây giờ đến giờ nghỉ của Trâm Anh rồi, chúng ta nên để cho em ấy nghỉ ngơi thôi”.

Mọi người ai cũng biết ý, ai cũng nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Bọn họ rời đi rồi còn cười nói kéo theo Ngọc Diệp. Họ bảo cái gì mà tạo điều kiện cho đôi tình nhân phát triển tình cảm. Vì vậy Ngọc Diệp không thể không đi theo bọn họ.

Trâm Anh nhìn vào màn hình máy tính. Cô đã hack tất cả camera của bệnh viện. Theo dõi tất cả khắp nơi bệnh viện. Mấy ngày nay cô đều nhìn tất cả các màn hình theo dõi này. Cô có một cảm giác rất mạnh, hắn ta đang ở đây, đang ở một nơi theo dõi cô. Đột nhiên, cô để ý đến một người đàn ông đeo khẩu trang nhìn rất là không bình thường. Theo dõi hắn, cô thấy hắn đi vào phòng chứa đồ. Vội vàng lên tiếng thông báo cho đầu bên kia biết cô vừa theo dõi phòng chứa đồ đó. Nhưng phòng chứa đồ đó lại bị phá mất camera. Điều này càng làm cô nghi ngờ hơn. “Dung, chị đi đến nhà chứa đồ ở tầng hai, chú ý an toàn”.

Đầu bên kia, hai người một bác sĩ một y tá đeo khẩu trang rất tự nhiên đi trong bệnh viện. Âm thanh của Trâm Anh truyền qua bộ đàm mini ở bên tai trái của cô y tá, cô y tá đó liền nói “Trâm Anh, em yên tâm”. Dứt lời, cô cùng với bác sĩ đằng sau đi lên phòng chứa đồ tầng hai. Vâng, nữ y tá đó là Phan Nghi Dung. Nhờ có anh chàng Bảo Khánh của ta, vừa đấm vừa uy hiếp vị viện trưởng nào đó mới thả cô ra. Nhưng, thả cô ra không có nghĩa là cho cô tự do. Dù cô đi đâu, vị viện trưởng đó cũng theo sát như vệ sĩ bảo vệ vậy. Và hôm nay cũng không có ngoại lệ, cái vị viện trưởng nào đó cũng bám theo sau Nghi Dung. Nhìn anh chàng, Nghi Dung không còn lời nào để nói. Chẳng phải viện trưởng rất là bận rộn sao? Tại sao cái người này lại rảnh rỗi như vậy. Dù mới đầu cô muốn rửa mối nhục, nhưng sau mấy ngày bị “hành hạ”, cô liền muốn tránh thật xa, thật xa cái tên cầm thú này.

Minh Quân ưu nhã chắp tay đi đằng sau. Nhìn bóng dáng nhỏ bé trong bộ đồng phục y tá, anh lại có xúc động muốn nhốt cô gái này trong phòng mà làm chuyện cấm trẻ em. Thật là hành hạ mà… Mấy ngày trước nhốt cô ở nhà anh chỉ là muốn dạy cho cô một bài học. Ai ngờ, ở cùng cô một ngày thôi mà trái tim của anh như bị bệnh. Dù chưa xác định được anh đối với cô là gì, nhưng anh sẽ giữ cô lại, đến khi anh xác định được lòng của chính mình mới nghĩ đến chuyện thả cô đi.

(Seal: *ngạc nhiên* ủa, bộ hai người đã…đó đó với nhau rồi à/ Nghi Dung: *rút súng* cô còn nói câu thứ hai, tôi bắn nát đầu cô/ Seal: *hất cằm* bắn đê, bắn xong ta đảm bảo cô cũng không còn/ Nghi Dung *cất súng, đá Seal ra khỏi bệnh viện*/ Seal: *ngồi dưới đất vẽ vòng tròn ai oán* các người là một lũ phũ tử T^T…)

Nhà kho của bệnh viện là nơi để thuốc. Thường thì những bác sĩ hay y tá cần thuốc gấp mới vào kho chứa đồ này. Chứ bình thường, kho chứa đồ này rất ít khi mở. Vì vậy, những bác sĩ với y tá dường như không còn để ý gì đến kho chứa đồ. Vừa lên tầng hai, Minh Quân liền lệnh cho các bác sĩ, y tá hay bệnh nhân gần khu vực đó tránh mặt hết để phòng nguy hiểm.

Qua camera, Trâm Anh nhìn hai người đang đứng ở trước cửa phòng chứa đồ, cô liền nói vào tai nghe “Nghi Dung, camera ở phòng chứa đồ bị hỏng, chị mở camera mini của chị ra, em muốn theo dõi tình hình”.

“Uk” Nghi Dung khi nghe xong, uk một tiếng rồi mở camera mini cô gắn trên khuy áo thứ ba của đồng phục y tá. Nhìn Minh Quân tra chìa khóa vào ổ, tay cho vào túi áo, chạm vào khẩu súng nhỏ, ánh mắt cảnh giác nhìn cánh cửa. Đến khi tiếng khóa được mở, Minh Quân đứng nép vào tường cùng Nghi Dung, cánh tay có lực nhẹ nhàng mở cánh cửa ra. Trong phòng chứa đồ tối thui, vì vậy, cảnh giác của Nghi Dung càng lên cao hơn. Thấy Minh Quân định vào, Nghi Dung liền ngăn anh lại, chính cô bước chân từ từ vào trước. Trong phòng chứa đồ rất yên tĩnh. Đứng ở cửa phòng, Nghi Dung với tay ra bật công tắc điện lên. Ánh đèn sáng chiếu sáng cả căn phòng, nhưng không hề có bất cứ một ai ở đây. Ở giữa phòng, có một chiếc ghế đơn độc ở đó. Trên chiếc nghế đó, một chiếc máy ghi âm nằm im lìm trên đó. Nhìn máy ghi âm, Nghi Dung biết được, hắn ta chuồn rồi.

Ở một căn biệt thự nào đó, một người đàn ông mái tóc đã hoa râm. Ông đang rất chăm chú chăm sóc một con chim vẹt màu lam. Vừa chăm sóc, ông vừa dịu dàng nói “Lam Vi, Lam Vi, lại đây nào, ngoan, lại đây nào”

Lúc này, từ bên ngoài, một người đàn ông trung niên khác bước vào, ông cung kính cúi đầu bốn lăm độ, nói “Ông chủ”

“Sao? Có chuyện gì?” người đàn ông đó lạnh lùng nói, nào đâu cái vẻ dịu dàng khi nãy.

“Cậu chủ mấy ngày nữa sẽ về” Tấn Phát nói.

“Ừ, nó cuối cùng cũng biết đường mà về rồi” người đàn ông đó hừ lạnh nói. Một đứa con trai suốt ngày chỉ biết lêu lổng bên ngoài, ông không trông mong gì về thằng bé này nữa rồi. Nếu năm đó không phải người mẹ không biết xấu hổ của nó dùng kế để được gả cho ông thì cũng không có nó ra đời. Thật là một vết nhơ của đời ông mà.

“Ông chủ, đừng khắt khe với cậu chủ như vậy, dù gì thì cậu ấy cũng là con trai của ông” Tân Phát mở lời khuyên. Dù năm đó mẹ của cậu chủ dùng thủ đoạn đê hèn, nhưng dù gì người cũng đã ra đi rồi. Cậu chủ là ông nhìn lớn lên, cậu ấy cũng thật đáng thương. Cha không thương, mẹ vì không chịu được cô đơn nên bỏ đi theo người khác. Ông thật là thương thay cho cậu chủ.

“Con trai tôi, nó là nỗi nhục của tôi thì đúng hơn. Ngày ngày chỉ biết ăn chơi gái gú. Có giỏi nó thay tôi tiếp quản công ty, để tôi bớt lo hơn về nó” người đàn ông lạnh lùng nói. Nhưng có vẻ sự lạnh lùng của ông dọa đến con vẹt lam ở trong lồng, người đàn ông đó liền hạ giọng trấn an nó “Lam Vi, Lam Vi, là anh trai không tốt, anh trai hư làm em sợ rồi”.

Tấn Phát nhìn ông chủ mà đôi mắt đỏ ửng. Từ khi tiểu thư Lam Vi ra đi, ông chủ điên cuồng mấy năm rồi tự nhiên yên lặng đến lạ. Một lần có một con vẹt màu lam xuất hiện trong phòng của ông chủ buổi sáng, ông chủ liền nói đó là Lam Vi của ông trở về. Từ đó ông chủ luôn ở bên con vẹt lam này, luôn miệng gọi nó là Lam Vi. Nhìn ông chủ như vậy, lòng ông đau như cắt.

Trấn an xong chú chim, người đàn ông đó liền nhìn Tấn Phát, lạnh lùng nói “Chuyện kia như thế nào rồi?”

Tấn Phát biết ông chủ nói đến chuyện gì. Không dài dòng, ông nói “Người kia chưa thấy liên lạc lại. Nhưng tôi nghe ngóng ở bệnh viện Minh Quân, người phụ nữ kia suýt bị bắn, nếu không có con gái của bà ta, có khi bây giờ bà ta đã là một cái xác rồi”.

“Tốt, khi nào liên lạc được, bảo hắn hành hạ bọn họ thật tốt, tôi muốn gia đình Phan gia này sống không bằng chết, sống mà phải luôn đề phòng. Hahahahaha…” dứt lời, người đàn ông đó quỷ dị cười. Phan gia, các người hủy đi Dương gia, các người hại chết bảo bối tâm can của tôi, tôi muốn các người phải trả giá thật thật là đắt…

Phòng VIP 3...

Trong phòng bệnh bây giờ, không khí rất ư là ngột ngạt. Trong phòng vang lên giọng nói của một người đàn ông, thái độ rất ư là tự phụ cùng với khiêu khích. “Phan Trâm Anh, cô con gái duy nhất của Phan Thanh Phong? Cô thật làm cho tôi thất vọng. Hahahahaha… Cẩn thật, tôi là một con quỷ trong đêm, khẩu súng của tôi không biết lúc nào sẽ nhằm vào ai đó trong Phan gia các người. Nhưng, tôi sẽ để từng người, từng người chết dưới khẩu súng của tôi. Và tôi sẽ để con sói lớn sống không bằng chết, để hắn ta cảm nhận được cảm giác sống không bằng chết. Hahahahaha…”

Nghe xong, khuôn mặt Trâm Anh đã đen rồi lại còn đen hơn. Tên đàn ông này, dám đùa giỡn cô. Nhất định cô sẽ tra ra hắn là ai. Cô sẽ không để cho hắn ta được yên đâu. Nhưng, con sói lớn kia là ai? Chẳng lẽ là cha của cô? Người này có quan hệ gì với cha của cô, hình như bọn họ có mối thù gì đó. Chẳng lẽ hắn là người đứng sau những chuyện xảy ra của gia đình cô?

“Trâm Anh, chúng ta tiếp theo làm gì?” Nghi Dung sau khi nghe xong, nhíu mày nhìn Trâm Anh. Chuyện này có vẻ càng ngày càng khó giải quyết.

“Dung, chị tìm hiểu xem, những ai mua chiếc máy thu âm này, nhất định phải lấy được thông tin địa chỉ cụ thể. Và, tra những người gần đây thôi” Trâm Anh lạnh lùng nói.

“Được” Nghi Dung vừa nói xong, liền nhớ đến một chuyện, cô nhìn Trâm Anh nói 

“Trâm Anh, tình hình bây giờ rất là nguy hiểm. Chúng ta ở ngoài sáng, hắn ở trong tối. Chúng ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Nhưng, mẹ nuôi có nên sắp xếp một chút không?”

“Chị không nhắc em cũng không để ý đến chuyện này. Dù mẹ có cha ở bên cạnh, nhưng không thể nào ở 24/24. Chị về bảo với cha, chọn ra mấy tên vệ sĩ âm thầm bảo vệ mẹ thật là chu đáo” Trâm Anh nói.

“Được” Nghi Dung nói xong liền cầm máy ghi âm đi ra khỏi phòng. Thấy Nghi Dung đi rồi, Minh Quân cũng gật đầu một cái rồi đi theo. Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, Trâm Anh nhìn Bảo Khánh, nói “Hai người đó…”

“Không cần để ý đến bọn họ, khi nào em gả cho anh?” Bảo Khánh ngồi bên giường cạnh Trâm Anh, rất nhạt nhẽo nói. Mấy ngày nay ở bệnh viện, Bảo Khánh phát hiện cô gái này không phải là không có cảm giác với anh. Chẳng qua là bị sắp xếp nên cô mới cự tuyệt anh như vậy. Vì vậy, vào một ngày nào đó và giờ nào đó, anh đã nói chuyện với cô. Và từ đó, quan hệ của hai người dường như được cải tiến hơn. Dù nhỏ nhưng anh đã thấy mãn nguyện.

“Đợi khi nào em yêu anh đến chết đi sống lại đã” Trâm Anh đùa.

“Không cần em yêu anh đến chết đi sống lại, anh chỉ cần em nguyện ý đời đời ở bên cạnh anh là được rồi” Bảo Khánh thâm tình nói.

Nhìn ánh mắt thâm tình đó, Trâm Anh dường như bị mê hoặc. Hai con người, một nam một nữ, trong một căn phòng yên tĩnh, nhìn nhau đắm đuối. Bảo Khánh nhìn khuôn mặt làm anh xao xuyến, nhìn đôi môi mê hoặc, kia, anh đần dần chúi đầu xuống, muốn chạm lên đôi môi kia. Anh thật hoài niệm cảm giác hai người thân mật với nhau.

Nhìn khuôn mặt càng ngày càng gần, Trâm Anh không tự chủ nhắm mắt lại, chờ đợi một nụ hôn thâm tình…