Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 16: Trốn không được, tránh không thoát




Một tháng sau – Trần thị - Văn phòng tổng giám đốc.

“Nói lại lần nữa” một giọng nói lạnh lùng mang theo sự tức giận vang lên. Thiện Tâm nghe xong, không nhịn được rung mình một cái. Tổng giám đốc, ngài có thể đừng suốt ngày hễ chuyện không vừa ý là dọa nạt nhân viên được không? Trái tim anh không chịu nổi đâu. Định thần lại, Thiện Tâm nói “Không tìm được tung tích của Phi Ưng, bọn họ dường như bốc hơi vậy”

“Vô dụng, tôi nuôi các người chỉ để tốn cơm tốn gạo. Một người bị thương cùng hai ngươi mà cũng để bọn họ trốn mất. Đến bây giờ, một tháng liền vẫn không hề tra ra tung tích của bọn họ. Đúng là một đám vô dụng” Bảo Khánh đập bàn nói. Phải biết, ngày hôm đó anh bước vào phòng bệnh mang theo cả Quế Chi. Vốn tưởng như sẽ thấy bóng dáng nhỏ nhắn hoặc đứng bên cửa sổ, hoặc ngồi trên giường đọc sách. Ai ngờ, chào đón anh là một phòng bệnh trống trơn. Anh lật tung cả cái bệnh viện lên mà vẫn không thấy người cần tìm. Lúc đó, anh cảm thấy tức giận, hụt hẫng, khó chịu. Chưa có ai có thể trốn thoát khỏi anh. Và cô gái đó cũng không ngoại lệ. Anh Nhi, tốt nhất em nên trốn kĩ một chút. Đừng để anh tìm ra, không thì…

“Reng…reng…” đang mải suy nghĩ, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm cho Bảo Khánh định thần lại. Nhìn người gọi, anh nở một nụ cười hiếm có, ấn nút nghe anh nói “Mẹ…”

………………..Tại một căn biệt thự phía đông Vinhomes Mĩ Đình……………….

“Trâm Anh, em nên nghe lời papa thì hơn” Nghi Dung nhìn cô gái đang hết nhìn đông đến nhìn tây – Trâm Anh khuyên. Một tháng trước, ba cô thành công trốn khỏi bệnh viện. Nhưng…các cô nhận ra một điều, giấy chứng nhận, thẻ rút tiền…tất cả đều ở Hà Nội. Các cô bây giờ là người vô gia cư. Bất đắc dĩ, ba người đành đi đến cột điện thoại gọi ông Phan cầu cứu. Và ngay ngày hôm đó, ông Phan đích thân đến Nha Trang đón ba cô. Khi ông Phan đến đã là buổi tối, thuê một khách sạn nghĩ chân tạm. Các cô bị ông Phan giáo huấn một trận nên thân. Và khi về đến Hà Nội, bị “áp giải” đến khu biệt thự tư nhân của ông Phan. Trâm Anh vì mệt mỏi, cộng thêm là viết thương do đá ngầm gây nên. Vì vậy vừa đặt chân vào cửa biệt thự, con bé trực tiếp ngất đi. Chỉ vì cái chuyện đó mà Trâm Anh bị nhốt lại. Lệnh của ông Phan là Trâm Anh phải ở nguyên trong phòng đến khi khỏi hẳn mới được ra. Ngày ngày, bác sĩ tư nhân sẽ đến khám cho Trâm Anh. Nhưng…người vào mặt hồng hào, đến khi ra…phải nói mặt người đó không đi đóng phim ma thì thật đáng tiếc. Trong một tháng này, Trâm Anh đã trốn không biết bao nhiêu lần. Nhưng…lần nào cũng thất bại. Ai khuyên cũng không nghe.

“Em không bị bệnh. Vết thương của em cũng lành rồi. Em không chấp nhận bị nhốt trong phòng cả ngày. Bảo papa thả em ra” Trâm Anh tức giận nói.

“Lành rồi? Vậy sao con không đỡ được một chiêu của papa” ông Phan từ ngoài cửa đi vào.

“Chứ không phải Trâm Anh sợ pa xương cốt yếu kém, không đỡ nổi một chiêu của

Trâm Anh sao?” Trâm Anh chu môi quay mặt đi hờn dỗi.

“Được, nếu Trâm Anh của pa đã tự tin như vậy thì chúng ta tỷ thí. Con thắng, pa không nhốt con trong phòng nữa. Nhưng nếu con thua, vậy thì ngoan ngoãn ở trong phòng dưỡng thương cho ta” ông Phan nở nụ cười nói. Con gái ông thật giống mami của nó mà. Đều cứng đầu như nhau. Nhưng ông lại thích vẻ cứng đầu đó của hai mẹ con họ chứ.

“Được, pa không được nuốt lời” Trâm Anh hài lòng nói rồi cùng ông Phan xuống phòng luyện tập.

Nghi Dung và Ngọc Diệp đứng bên cạnh nhìn hai cha con nhà này, trên trán chảy ba tia hắc tuyến. Thường cha con người ta, con giận dỗi cha dỗ dành. Ai lại như hai cha con nhà này, con giận dỗi, pa gợi ý đánh nhau. Cứ một tuần thì có đến năm ngày hai người này đánh nhau. Nhưng lần nào người thua cũng là Trâm Anh. Aizzz…nhìn mãi thành quen…Chẳng biết lần này có thay đổi gì không đây?...

//////////////////////Tôi là dải ngân hà ngăn cách nửa tiếng sau/////////////////////////////

“Không, không tính, ván đó không tính, đấu lại a, đấu lại. Mấy chú đáng ghét này, mau thả tôi ra, hai người có tin tôi cho hai người tuyệt tử tuyệt tôn không. Thả ra” Một cô gái la hét, mắng nhiếc, làm đủ mọi cách để được thả ra. Người đó không ai khác chính là Trâm Anh. Nghi Dung và Ngọc Diệp lắc đầu thở dài. Kết quả chẳng có gì thay đổi cả. Và tình cảnh này vẫn sẽ tái diễn thêm. Từ quản gia đến nữa hầu, ai cũng ngó ra xem trò vui. Một tháng nay, cứ cách một ngày là có tình cảnh như thế này. Tam tiểu thư của bọn họ mới đầu ra khỏi phòng với tư thế hiên ngang, tâm trạng phấn chấn. Nhưng cứ đúng nửa tiếng sau, bọn họ lại nghe thấy tiếng mắng chửi của tiểu thư. Lần nào nhìn ra họ cũng đều thấy tiểu thư bị hai vệ sĩ mỗi người một bên, “xách” tiểu thư về phòng. Đằng sau có đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư lắc đầu thở dài. Và gương mặt đặc sắc nhất chính là lão gia của bọn họ - ông Phan.

Gương mặt ông phải nói là rất hớn hở, vừa đi vừa huýt sao. Thỉnh thoảng sẽ thêm vào câu để kích ngọn núi lửa nào đó càng bùng cháy dữ dội hơn.

Lúc màn kịch đặc sắc này gần kết thúc, đột nhiên một giọng nói dịu dàng vang lên. Ông Phan nghe thấy, cả người ông cứng đờ lại. Người đó nói “Games over”

“Hề hề, Nguyệt cô đến lúc nào vậy?” ông Phan quay lại cười gượng, quay lại nhìn đôi nam nữ đang đứng ở cầu thang. Ông thật sự không biết hai người này đến từ lúc nào? Tại sao không ai thông báo với ông? Chẳng lẽ mấy tên kia chết hết rồi sao?

“Hi, chú Trí, cô Nguyệt, hai người đến lúc nào vậy?” Nghi Dung cười tươi chào hỏi. Ngọc Diệp đứng bên cạnh lễ phép cúi đầu.

“Mới thôi, đủ để xem được màn kịch hay. Ông bạn già, ông lại bắt nạt con nít nữa hả?” Lưu Bảo Nguyệt khoanh tay nở nụ cười nói.

“Tôi dạy mấy đứa nhỏ, chứ không bắt nạt chúng. Đừng nói nặng như vậy, đúng không con gái” ông Phan cười nhìn về phía Trâm Anh. Nhưng đáp lại ông là hành động giận dỗi quay mặt đi của con bé. Thật là cứng đầu mà.

Vì vừa nãy, ông Phan đứng trước mặt Trâm Anh nên Lưu Bảo Nguyệt không có nhìn thấy Trâm Anh. Bà chỉ nhìn thấy Nghi Dung và Ngọc Diệp. Đến khi ông quay người lại hỏi cô, bà mới thấy khuôn mặt của cô. Đôi mắt bà mở lớn, đầy ngạc nhiên cùng sự vui vẻ. Bà một mạch chạy đến bên cạnh Trâm Anh, đẩy hai tên vệ sĩ ra, ôm chặt Trâm Anh vào lòng “Trâm Anh bé bỏng, mười chín năm rồi, bây giờ mới được gặp con. Nào xem nào…oaaaaaa…Trâm Anh của cô trở thành một tiểu mĩ nhân rồi”

Trâm Anh nhìn thấy hai kẻ vừa mới đến, đang nhìn về phía Nghi Dung và Ngọc Diệp để hỏi xem đó là ai. Nhưng, chưa kịp nhận được đáp án, cô đột ngột bị ôm. Trâm Anh nhíu chặt đôi mày. Người phụ nữ này là ai? Tại sao nhìn thấy cô như là vớ được vàng vậy. Đã vậy còn gọi cô là Trâm Anh bé bỏng nữa. Cô không còn bé nữa.

Chưa đợi Trâm Anh kịp ý kiến, Lưu Bảo Nguyệt đột ngột thả cô ra, hướng dưới nhà gọi to “A Khánh, A Kiệt, mau lên đây xem, Trâm Anh bé bỏng của chúng ta về rồi này”

Lời bà vừa dứt, từ cầu thang có ba bóng người chầm chậm bước lên. Người đó không ai khác chính là Bảo Khánh, Bảo Kiệt cùng Quế Chi.

Trái với tâm trạng vui vẻ cả mấy người này, Trâm Anh, Nghi Dung và Ngọc Diệp ai cũng nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Trâm Anh nhìn hai tên vệ sĩ đằng sau, ánh mắt ra hiệu cho Nghi Dung và Ngọc Diệp.

Trâm Anh: tại sao lại là bọn họ

Nghi Dung và Ngọc Diệp: nhún vai

Trâm Anh: Hai người quen ổng bà kia mà, tại sao không biết ba người kia?

Nghi Dung: bọn chị chỉ gặp hai ông bà kia có một lần thôi a

Ngọc Diệp: đúng a

Trâm Anh: thôi, không nói nhiều. Các chị không bị thương, hai tên này giao cho các chị, nhanh lên, không đừng mong sống với papa

Nghi Dung: nhưng trốn đi chúng ta chết nữa

Ngọc Diệp: chị nghĩ ở lại tốt hơn

Trâm Anh: ở lại để cả ba bị nhốt vào phòng ba tháng à

Ngọc Diệp và Nghi Dung: T^T thật sự phải làm vậy sao?

Trâm Anh: đúng

Bên này, ba người các cô đang trao đổi ánh mắt, bên kia, ba người kia đã lên đến tầng hai. Trâm Anh thấy vậy, ra hiệu cho Nghi Dung và Ngọc Diệp hành động. Hai người kia ảo nào đánh hai ông vệ sĩ. Vì hai ông vệ sĩ không hề để ý mà cũng không ngờ tới mình sẽ bị đột kích nên hai người bị trúng chiêu. Cả hai ngã ra đất ôm mặt. Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, muốn đánh xin hai người nhìn xem hoàn cảnh chứ.

Hai vật thể nặng rơi xuống thu hút sự chú ý của sáu người già có trẻ có. Bọn họ nhìn về hướng này. Đập vào mắt họ là hai cô gái đang phủi tay cùng một cô gái đang giơ ngón tay cái lên. Ông Phan nhìn thấy vậy, thầm kêu không ổn. Đúng như ông dự đoán, khi hạ gục hai tên vệ sĩ, ba đứa con của ông hướng phòng Trâm Anh chạy đi. Ông thấy vậy, vội nói “Mấy đứa đứng lại cho pa, đi một bước ta, ta bắt các con nhốt vào phòng một tháng”

Trâm Anh nghe thấy vậy thì dừng ngay bước chân, đứng yên tại chỗ. Nghi Dung và Ngọc Diệp nhìn Trâm Anh nói khẩu hiểu.

Nghi Dung: làm sao bây giờ?

Ngọc Diệp: đi cũng chết, ở cũng chết, làm sao giờ?

Trâm Anh: đi, trốn một thời gian, tốt nhất trốn sang chỗ của Eric

Ngọc Diệp: có ổn không?

Trâm Anh: ổn, đi

Thảo luận xong, ba người đồng nhất chạy về phòng. Nhưng, khi bước chân mới đến cửa phòng, một giọng nói vang lên làm cho Trâm Anh khựng lại. Quế Chi từ lúc vào đây luôn nhìn xung quanh xem bố cục nơi đây. Nhưng khi tầm mắt dừng lại ở một bóng dáng quen thuộc, dù chỉ là bóng lưng thôi, nhưng nhỏ cũng biết được, đó là ai. Anh Nhi của nhỏ, người đã nhẫn tâm bỏ lại nhỏ, không từ mà biệt. Nhiều lần nhỏ muốn giận cô lắm, không muốn nhìn mặt cô nữa. Nhưng, nhỏ không thể làm vậy. Vì nhỏ biết, thực ra, Anh Nhi của nhỏ đã quên nhỏ là ai. Thế nên nhỏ cũng không hề trách cô.

Nhưng, nhìn thấy Trâm Anh muốn đi, nhỏ không nhịn được lên tiếng “Anh Nhi, đừng bỏ mình lần nữa”

Lời nói của Quế Chi làm cho tất cả mọi người ở đây, trừ chủ nhân chính trong lời nói, Nghi Dung và Ngọc Diệp, anh em nhà Trần ra, ai cũng đều ngạc nhiên nhìn hết Quế Chi rồi nhìn bóng lưng của Trâm Anh. Bảo Khánh ánh mắt trầm xuống. Thì ra người bọn họ tìm mất một tháng này, điều động từ sát thủ đến tình báo tìm mà không thấy, hóa ra cô ta ở đây. Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Nhưng anh em này thì lại hiểu nhầm câu nói của Quế Chi. Hai người nghĩ Quế Chi nói đến vụ ở bệnh viện. Nhưng họ không hiểu, Quế Chi nói lần nữa là vì sao.

“Cô bé, con quen Trâm Anh à?” ông Phan nghi ngờ hỏi. Theo ông biết, con bé này ở nơi không cố định, muốn tìm nó còn khó hơn cả tìm tổng thống. Thật sự ông không hề biết con bé làm gì, hỏi quản gia mà ông để bên cạnh nó, ai cũng trả lời là không biết. Nhưng ông cũng không can thiệp gì nhiều. Con gái ông có năng lực, nó tự bảo vệ mình. Vì vậy, nó không cần ông lo lắng nhiều. Nếu nó gây ra chuyện gì, ông sẵn sàng thay con bé thu dọn. Ông sẽ không để bất cứ thứ gì xảy ra với đứa con gái bảo bối của ông đâu.

“Trâm Anh?” Quế Chi nhìn theo bóng lưng Trâm Anh nói. Thì ra, tên hiện tại của cậu ấy là Trâm Anh. “chú là chú Phan mà cha mẹ chồng con nói đến đúng không?”

“Đúng, con nói cho chú biết, con quen biết Trâm Anh của chú sao?”

“Đu…” Quế Chi chưa trả lời thì bị Trâm Anh cắt ngang. “Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa cậu mới nghe, tôi không phải cô ta, tôi là Phan Trâm Anh, con gái thứ ba của Phan Thanh Phong. Cậu nghe rõ chưa” Trâm Anh kích động nói. Tại sao, tại sao cô cố tình tránh mà không được. Cô không muốn làm vấy bẩn Chi Nhi, Chi Nhi quá tốt đẹp, quá thiện lương. Cô không nhẫn tâm chỉ vì cái ích kỉ của mình mà làm cho Chi Nhi bị vấy bẩn. Nhưng không lâu sau đó, Trâm Anh mới hiểu, không nên đánh giá vẻ bề ngoài của một người. Thời gian có thể thay đổi tất cả. Nỗi buồn từ trái tim sẽ hóa thành ngọn lửa thù hận thiêu cháy tất cả.

“Trâm Anh, bình tĩnh lại đi” Nghi Dung ôm vai, âm thầm an ủi Trâm Anh. Cô biết, Trâm Anh, con bé nói như vậy, không chỉ cô gái kia tổn thương, Trâm Anh cũng tổn thương không kém. Cô hiểu lý do vì sao con bé làm vậy.

“Đặng Quế Chi, tôi mong cô có thể để cho em gái chúng tôi yên. Cô đừng coi con bé như thế thân của người khác. Làm tổn thương con bé, cẩn thận tôi đấy” Ngọc Diệp đe dọa.

“Các cô quá đáng vừa thôi, các người mà làm Chi khóc, coi chừng tôi đó” Bảo Kiệt thấy vậy, đứng chắn trước mặt Quế Chi, bảo vệ nhỏ. Vợ của cậu, chỉ có cậu mới được bắt nạt.

“Vậy thì làm ơn đưa cô ta tránh xa em gái tôi ra” Nghi Dung lạnh lùng nói. Dứt lời, cô cùng Nghi Dung đưa Trâm Anh vào phòng. Khi cửa phòng vừa đóng, Trâm Anh không cầm cự được nữa, từng giọt từng giọt nước bướng bỉnh rơi ra. Trâm Anh ngồi xụp xuống, ôm chân cố kìm không cho mình khóc to. Dù phòng cô cách âm, nhưng cô không muốn khóc to trước mặt ai hết, dù người đó là người thân của cô.

Nghi Dung thấy vậy, biết ý nghĩ của Trâm Anh, cô ngồi xuống, ôm lấy Trâm Anh nghẹn ngào nói “đau như vậy, tội gì phải tự làm khổ mình và cô ấy”

“Em không thể ích kỉ như vậy” Trâm Anh cố gắng bình tĩnh nói. Nhưng đôi vai đang run run của cô đã bán đứng cô.

“Chúng ta rời khỏi đây được không?” Ngọc Diệp đề nghị. Nếu ở đây đau khổ như vậy, vậy thì các cô thà bị papa nuôi phạt còn hơn là nhìn Trâm Anh phải buồn.

“Không…không cần đâu. Em ổn mà”

……………………Ngoài cửa phòng Trâm Anh………………………..

“A Kiệt, có phải Anh Nhi giận em chuyện mười hai năm trước đúng không? Vì vậy lựa chọn quên em như vậy?” Quế Chi bi thương nói.

“Con dâu nhỏ, đừng buồn. Con mà buồn, mấy tháng sau con sẽ sinh ra một đứa bé khó tính đó” Lưu Bảo Nguyệt đau lòng an ủi Quế Chi. Con dâu bà thật là khổ mà.

“Cô gái, con có thể kể cho chú về thời gian con gái chú ở cạnh con được không?” ông Phan nói. Ông thật tò mò, ai là người cứu con bé, chăm sóc con bé. Ông muốn tạ ơn người đó vì đã chăm sóc con gái của ông.

“Xuống dưới nhà ngồi đàng hoàng rồi kể” Lưu Bảo Nguyệt nói. Làm ơn đi, con dâu bé bỏng của bà đang mang trong mình đứa cháu đầu tiên của bà đó. Bà không muốn con dâu mình phải chịu khổ đâu.

--- ------ ---------Dưới nhà, phòng khách---- ------ ------ ---

“Trước khi con kể, chú có thể nói cho con biết trước đó đã có chuyện gì xảy ra được không?” Quế Chi nói. Nhỏ từ khi còn bé đã rất tò mò, Anh Nhi của nhỏ đã

trải qua quá khứ kinh khủng như thế nào, đến nỗi cậu ấy lựa chọn quên đi.

“Đó là lỗi của chú, chú là một người cha vô dụng, ngay cả vợ và con mình cũng không bảo vệ được” ông Phan đau khổ nói.

“Con cần chú kể lại chứ không cần chú tự trách” Quế Chi nói.

“Con dâu, không được vô lễ” Trần Minh Trí nghiêm mặt với Quế Chi.

“Không sao đâu Trí” ông Phan cười trừ, nhìn Quế Chi nói “chú ngày xưa là một đại ca trong giới Hắc đạo, tung hoành ngang dọc. Vì vậy, chú đắc tội với không ít người, và một trong băng nhóm thù địch với tôi nhất chính là Lang. Bọn chúng coi chú như cái gai trong mắt. Khi chú gặp mẹ Trâm Anh, vì muốn cho cô ấy được một cuộc sống hạnh phúc, chú đã rời khỏi Hắc đạo, cùng người bạn thân của chú – cha chồng con, điều hành Trần thị. Chú với mẹ Trâm Anh cưới nhau được ba năm mới có Trâm Anh. Vì vậy, cô chú coi con bé như bảo bối, chiều chuộng, sủng ái hết mực. Nhưng ai ngờ, Lang sau năm năm chú rời khỏi Hắc đạo vẫn không tha cho chú. Cách đây mười chín năm, cũng chính là năm Trâm Anh ba tuổi…” ông Phan dừng lại, hít một hơi thật dài rồi nói tiếp “hôm đó là ngày sinh nhật của con bé. Nhưng, hôm đó chú lại có công việc đột xuất ở Trần thị nên chưa về kịp. Vì dỗ dành Trâm Anh, mẹ con bé đã đưa nó đi chơi. Nhưng ai ngờ, hai người họ bị Lang bắt…” nói đến đây, ông Phan úp mặt vào hai tay. Dù chuyện này đã qua rất lâu rồi, nhưng khi nhớ lại, ông vẫn còn cảm giác đau lòng cùng tự trách. Nếu hồi trẻ, không vì nông nổi mà tham gia vào Hắc đạo thì ông cũng không đắc tội với Lang. Nếu ngày đó ông bỏ hết công việc chạy về với hai mẹ con họ, có lẽ bây giờ Trâm Anh sẽ như một cô công chúa hạnh phúc, và mỗi lần đi làm về, ông sẽ thấy vợ ông cười tươi chào đón ông với cái ôm và câu nói “ông xã, anh về rồi”