Bảo Bối Sát Thủ Của Thiên Long Lão Đại

Chương 93: Cha Con Tâm Sự






Thoáng cái đã xế chiều, Băng Tâm và Lâm lão gia cùng nhau tản bộ ngoài hoa viên, tới trước đình nghỉ mát, Băng Tâm dìu Lâm lão gia ngồi xuống.
Băng Tâm : " Ba à, ba mệt không? "
Lâm lão gia đáp : " Ba không có mệt.

Đúng rồi, Băng Tâm ba có chuyện muốn hỏi con.

"
Băng Tâm : " Có phải ba muốn hỏi về chuyện của La Đạt không? " Lâm lão gia nghe vậy thì không trả lời chỉ khẽ gật đầu.
Băng Tâm thấy ông gật đầu thì nói : " Ông ta mất tích rồi.

Con nghe Lãnh Ngạo nói ông ta rơi xuống một bờ vực khá cao, hơn nữa ông ta đang bị thương e rằng khó sống, Và con cũng đã cho người tìm kiếm các khu vực lân cận, nhưng cũng không có chút tung tích nào cả.

"
" Ba cũng mong là như vậy.

" Nói dứt câu Lâm lão gia nhìn ra xa thở dài rồi nói tiếp.
" Ba xin lỗi con Băng Tâm.

"
Băng Tâm : " Xin lỗi? Vì sao chứ? "

" Là ba lợi dụng con để con gϊếŧ kẻ thù dùm cho ba.

"
Băng Tâm : " Không đâu, ba không lợi dụng con.

La Đạt là kẻ thù của ba cũng là kẻ thù của con.

Nếu như không có ba, con còn chưa chắc mình có thể sống nói gì tới chuyện báo thù.

" Lâm lão gia chỉ mỉm cười không trả lời, hai người cùng ngồi nhìn quang cảnh chiều tà, qua một lúc sau Băng Tâm lên tiếng hỏi :
" Ba, ba định ở lại đâu lâu không? "
Lâm lão gia đáp : " Sao vậy? Nhanh như vậy con gái đã muốn đuổi ba đi sao? "
Băng Tâm : " Con không có ý đó mà.
" Haha ba trêu con đấy.

Chỉ cần con không chê ba phiền phức.

Ba sẽ ở lại đây để con nuôi ba cả đời.

"
Băng Tâm : " Ba nói lời phải giữ lời đấy.

"
" Phải rồi, Băng Tâm à.

Con thấy Lãnh Ngạo thế nào đáng để gửi gắm chứ? "
Băng Tâm : " Vậy ba thấy anh ấy thế nào? "
" Ba đang hỏi con mà, sao lại hỏi ngược lại ba như vậy.

"
Băng Tâm mỉm cười trả lời :
" Anh ấy rất tốt, Rất yêu thương con, và con cũng vậy.

Lãnh Ngạo là một người đàn ông đáng để Doãn Băng Tâm con gửi gắm cả đời này.

"
Lâm lão gia giả bộ thở dài rồi nói :
" Người ta nói đúng con gái lớn không giữ được.

Vậy hai đứa dự tính khi nào thì kết hôn.


"
Băng Tâm : " Chắc khoảng vài tháng nữa đi, Lãnh Ngạo cũng đã có đề cập với con về chuyện này, nhưng sắp tới trong bang có một vài chuyện quan trọng con muốn xử lý hết rồi mới có thể yên tâm đi lấy chồng được.

"
" Thôi được ba tin tưởng và ủng hộ vào quyết định của con, nhưng làm gì thì làm nhớ phải giữ dìm sức khỏe là được có biết chưa? "
Băng Tâm : " Con biết rồi ba yên tâm, thôi chúng ta vào trong nhà đi ba.

"
" Ừm.

"
Nói rồi cả hai người cùng nhau vào trong nhà, mới bước chân vào phòng khách Lâm Phong đã từ đâu lao ra như tên bắn về phía Băng Tâm tới trước mặt cô cậu ta hỏi :
" Bảo bối.

Em thực sự đồng ý gả cho cái tên ’ hoa hoa công tử ’ Nam Cung Lãnh Ngạo kia sao?
Băng Tâm nhếch môi cười dìu Lâm lão gia đi lướt qua người cậu ta hướng tới ghế sofa.

Lâm Phong thấy vậy đuổi theo cố gắng truy hỏi :
" Bảo bối em còn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy.

"
Sau khi đã dìu Lâm lão gia ngồi xuống Băng Tâm mới nhàn nhã nhìn về phía Lâm Phong buông ra hai từ khiến cậu ta muốn hộc máu
" Thì sao? "
Lâm Phong : " Cái gì chứ? Bảo bối em nói gì vậy? " Thì sao? " á.

Không thể thế được Em không thể gả cho cậu ta anh đồng ý đâu.

"
" Lý do? " Băng Tâm hỏi
Lâm Phong : " Thì bởi cậu ta vẫn trong danh sách đen của anh, mặc dù cậu ta là đối tác làm ăn của anh nhưng anh đã không ưa cậu ta từ vụ việc ở Trung tâm thương mại NL, và cả bữa tiệc ra mắt sản phẩm mới lần trước nữa.

Nữ nhân của cậu ta dám bắt nạt em.

Anh không yên tâm để em cưới một tên hoa hoa công tử như vậy.

"
Nghe một loạt những gì Lâm Phong nói,Băng Tâm chỉ khẽ cười không đáp lại, cô hiểu là Lâm Phong lo lắng cho cô nên mới vậy, nhưng không sao những điều mà Lâm Phong nói chỉ là quá khi Băng Tâm tin chắc rằng những chuyện như vậy sẽ không xảy ra trong tương lai.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Đường Hinh hỏi :
" Hinh Hinh, Tiểu Tuyết ,Tiểu Kỳ mọi người cũng nghĩ như vậy sao? "

Cả ba người đồng loạt gật đầu như dã tỏi.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới,
Lãnh Ngạo bê một đĩa hoa quả từ trong bếp ra, khẽ gật đầu chào Lâm lão gia rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh Băng Tâm ân cần nói
" Bảo bối à, em ăn đi, táo mà em thích đấy.

" Nói xong anh ngẩng mặt lên nói với mọi người
" Phần của mọi người hạ nhân đang mang ra mọi người đợi chút.

"
Chỉ co Lâm lão gia là " Ừ " nhẹ một tiếng những người còn lại đều dùng ánh mắt ’ Chan chứa yêu thương ’ mà nhìn anh.
Lãnh Ngạo oan ức ghé sát tai cô hỏi :
" Bảo bối, sao bọn họ lại nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy? "
Băng Tâm : " Khụ khụ… " Câu hỏi của anh khiến Băng Tâm, sặc cô chỉ biết nhìn anh cười trừ
Lãnh Ngạo : " Em ăn từ từ thôi, còn rất nhiều… Không ai dành với em đâu.

"
Không muốn nhìn thấy Lãnh Ngạo nữa nên Lâm Phong đứng dậy nhìn Lâm lão gia nói :
" Ba về thôi , tối rồi.

"
Băng Tâm đáp : " Ba sẽ ở lại đây cho tới khi em kết hôn, mọi người có thể tới đây thường xuyên thăm ba.

" Nghe câu này của cô Lãnh Ngạo nhìn sang cười nụ cười đầy vui vẻ ánh mắt chứa chan cưng chiều cùng sủng nịnh
Lâm Phong : " Anh mới không thèm.

" Nói dứt câu Lâm Phong liền dẫn Đường Hinh rời khỏi đó.
Lâm lão gia nhìn về phía của Lãnh Ngạo nói : " Lãnh Ngạo con đừng để bụng Lâm Phong, nó chỉ quan tâm tới em gái thôi.

"
Lãnh Ngạo : " Không sao đâu ba nuôi, con không để bụng.

" Lãnh Ngạo thực sự không để lọt tai lời nói của Lâm Phong, trong đầu anh chỉ còn một ý nghĩ duy nhất là
" Băng Tâm đồng ý kết hôn với anh rồi, cô ấy đồng ý thật rồi…".