Sáng sớm hôm sau Băng Tâm lại tới Long Ngục một lần nữa.
Ở tại đây cô cho người kết nối liên lạc với Triệu Dũng, sau khi đã kết nối được Băng Tâm nói với hắn ta.
" Triệu Dũng mày đang ở bang Đại Bàng đúng không? "
" Dạ… đúng thưa lão đại.
" Triệu Dũng run giọng trả lời, mỗi lần nghe thấy âm thanh này trong đầu hắn lại hiện lên cảnh tượng đáng sợ về việc La Cương bị hành hạ.
Băng Tâm : " Tao cần nói chuyện với La Đạt, ngay bây giờ.
"
" Cô… à không ngài muốn tôi mang đi sao? "
Băng Tâm : " Đúng.
"
" Nhưng tôi…"
Băng Tâm : " Đừng nhưng nhị gì cả, mau lên.
" Dưới sự uy hiếp của Băng Tâm Triệu Dũng không muốn cũng phải đi, đứng trước phòng làm việc của La Đạt tại bang Đại Bàng, Triệu Dũng do dự mãi rồi cũng đưa tay gõ cửa.
" Vào đi.
" La Đạt nói vọng ra.
Có được sự cho phép của ông ta Triệu Dũng mới dám đẩy cửa bước vào trong.
La Đạt đang hút điếu xì gà không thèm ngẩng đầu lên mà trực tiếp nói :
" Tìm tao có chuyện gì? "
Triệu Dũng đáp : " Dạ thưa đại ca… Huyết Long cô ta vừa liên lạc với em… cô ta nói có chuyện muốn nói với đại ca.
"
Nghe tới đây trong lòng La Đạt lại dấy lên hoài nghi, ông ta ngẩng đầu nheo mắt nhìn Triệu Dũng :
" Mày, vẫn còn giữ liên lạc với nó? "
Triệu Dũng vội vàng giải thích :
" Đại ca đừng hiểu lầm, lần trước em đã có nói với đại ca rồi mà, cô ta nói có chuyện muốn nhờ đại ca giúp đỡ nên mới cho em phương thức liên lạc, em nào dám qua mặt đại ca.
"
La Đạt nghe Triệu Dũng nói như vậy thì nhớ lại đúng là trước kia hắn có nói như vậy thật.
La Đạt gật đầu nói :
" Nối máy.
"
Sau khi đã kết nối liên lạc hình ảnh đã bắt đầu hiện lên, trong màn hình là Băng Tâm nhưng, cô không xuất hiện với diện mạo thật mà thông qua chiếc mặt nạ thường dùng.
La Đạt thấy vậy thì nghi hoặc hỏi :
" Cô chính là Huyết Long, Cô tìm ta có chuyện gì.
"
Băng Tâm môi khẽ cong lên tạo thành một đường cong đẹp mắt, La Đạt tuy không thể nhìn thấy cả khuôn mặt nhưng ông ta lại có cảm giác khá quen giống như là mình đã từng gặp ở đâu đó, nhưng là gặp ở đâu thì ông ta hoàn toàn không biết.
Băng Tâm : " Người quen cũ mà ông không nhớ sao? " Do Băng Tâm đã đeo máy biến giọng nên La Đạt hoàn toàn không thể nghe ra là giọng của ai.
" Người quen cũ? Cô rốt cuộc là ai? Chúng ta có quen nhau sao? "
Băng Tâm : " Haha, đương nhiên là quen chứ.
Rồi chúng ta sẽ sớm gặp mặt nhau thôi, món quà lần trước tôi gửi cho ông, hài lòng không?.
Đó chỉ là món quà mở đầu, tiếp theo đây là món chính.
"
Nói rồi Băng Tâm xoay máy tính về phía giường bệnh.
" Đó là ai? Cô có ý gì? "
Băng Tâm : " Sao vậy? Con trai mình mà cũng không nhận ra à? "
" Con trai? Con trai ta ở chỗ cô.
Huyết Long cô muốn gì? Sao lại bắt nó? " La Đạt tức giận quát.
Băng Tâm : " Mới như vậy đã tức giận rồi sao? La Đạt à La Đạt.
Ông không bằng cầm thú, người ta thường nói ’ hổ dữ không ăn thịt con.
’ Vậy mà ông lại có thể.
" Ý cô là Sao? thịt gì? "
Băng Tâm : " Món Sashimi lần trước ông ăn rất ngon miệng mà? Sao lại quên mùi vị nhanh như vậy? Có cần tôi gửi lại cho không?
À có điều tôi quên nói, nguyên liệu chính của món Sashimi đó không phải thịt cá bình thường… Mà là thịt của con trai ông đấy… "
La Đạt nghe như sấm đánh bên tai, phần trước Băng Tâm nói gì ông ta đều không nghe được, ông ta chỉ nghe được 7 từ cuối cùng " Thịt của con trai ông.
"
La Đạt Lẩm nhẩm lại những gì cô nói.
Đột nhiên ông ta như phát điên đập phá hết đồ đạc trên mặt bàn làm cho Triệu Dũng đứng cạnh xanh hết cả mặt vì sợ hãi.
La Đạt gằn giọng hỏi cô :
" Mày rốt cuộc là kẻ nào? Mày muốn làm gì, con tao đâu.
"
Băng Tâm : " Đừng gấp tôi cho ông gặp ngay thôi.
" Nói rồi Băng Tâm cho người lôi La Cương đứng dậy mặc kệ sự đau đớn của hắn.
Thông qua màn hình máy tính ông ta thấy được thảm cảnh của con trai mình, bang gạc quấn quanh người dưới tác động của ngoại lực động vào vết thương lại chảy máu.
Dòng máu đó thấm ra nhuốm đỏ cả băng gạc, La Đạt bên này đau lòng xót xa ôm lấy chiếc máy tay run run đưa lên vuốt ve hình ảnh La Cương trên đó.
Ông ta cố kìm lại sự tức giận nói :
" Mày dám động tới nó, tao liều mạng với mày.
Mày nói đi mày muốn điều kiện gì? "
Băng Tâm : " Tính toán mối thù năm xưa.
Từng người từng người của La Gia, tôi không tha cho một ai đâu.
Tôi sẽ đuổi cùng diệt tận, gà chó cũng không tha.
"
" Tao đã làm gì mày, sao mày lại hận tao như vậy? "
Băng Tâm : " Ông không nhớ sao? Haha không nhớ thật à…? hay do làm quá nhiều chuyện nên không thể nhớ ra?
Được vậy để tôi nhắc ông, 17 năm trước chính ông đã tàn phá một gia đình, mà chủ gia đình đó lại coi ông là bạn thân.
Ông ấy không ngờ rằng người mà mình coi là " Bạn thân " ấy lại là kẻ lòng lang dạ sói gϊếŧ chết cả gia đình.
Một mồi lửa đã xóa hết, già trẻ gái trai, máu tươi đã bao phủ gia đình đó trong một đêm.
"
Nghe Băng Tâm nói như vậy La Đạt đã đoán ra được thân phận của cô ông ta híp mắt lại hỏi :
" Mày là Doãn Tiểu Linh, con gái của Doãn Thừa Hạo? Mày chính là đưa trẻ đã trốn thoát năm đó? "
Băng Tâm : " Đã nhớ lại rồi sao? "
" Mày muốn thế nào mới thả con tao.
"
Băng Tâm : " Năm xưa ông gây án ở đâu thì trả tội ở đó.
Ba ngày sau tôi muốn gặp ông ở đó.
"
" Không cần đợi ba ngày ngay bây giờ tao sẽ xuất phát đi ngay.
"
Băng Tâm : " Tôi không có gấp, cái gì tôi cũng thiếu chỉ có thời gian là dư thừa.
À… Trong vòng ba ngày tới mỗi ngày tôi đều gửi cho ông một đoạn Clip.
La Đạt ông nhớ xem để giải trí nha.
" Nói xong Băng Tâm trực tiếp tắt máy.
La Đạt thực sự rất tức giận ông ta nhìn đâu cũng thấy ngứa mắt, liền lập tức đứng dậy tóm lấy ’ bao cát ’ Triệu Dũng để xả giận.
Khi đã đánh mỏi tay La Đạt tóm tóc Triệu Dũng giật ngược ra sau hỏi :
" Mày là gián điệp do con khốn đó phái tới phải không hả? "
Triệu Dũng : " Em…em không có… không có mà đại ca.
"
" Nói tao cho biết, con tao đang ở đâu? "
Triệu Dũng : " Ở…ở tổng bộ Huyết Long.
"
" Tổng bộ Huyết Long ở đâu.
"
Triệu Dũng : " Em không biết.
" Nghe được ba từ này La Đạt càng tức giận, lại bồi thêm cho Triệu Dũng mấy cước vào bụng rồi ra ngoài.
Khi mới bước ra khỏi phòng ông ta gào lên nói :
" Chúng mày mau chóng tìm tổng bộ Huyết Long cho mau, mau lên.
".