Doãn Tuyết khi ra khỏi quán bar thì bắt xe trở về, bước vào trong phòng khách Băng Tâm đã thấy sắc mặt Doãn Tuyết có vẻ không tốt nên hỏi :
" Sao vậy.? "
Doãn Tuyết : " Em bị một kẻ dở hơi chặn đường, suýt nữa đã phá hư chuyện rồi.
"
" Hắc Ảnh sao? "
" Sao đại tỷ biết? " Băng Tâm chỉ cười mà không trả lời tiếp tục xem Tv.
Doãn Tuyết cứ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, thấy dáng vẻ đó của Doãn Tuyết, Băng Tâm mới nói với cô ấy :
" Có chuyện gì thì nói, thấp thỏm cái gì? "
Doãn Tuyết : " Chuyện là… Đại tỷ à!
Hắc Ảnh nói với em là Nam Cung thiếu dạo này cứ sáng lại lại đi tìm chị, tối đến thì đi uống rượu sức khỏe có phần suy giảm anh ta mong chị có thể đi thăm Nam Cung thiếu một lần.
"
" Liên quan tới chị sao? "
Doãn Tuyết : " Chị à, em biết chị rất quan tâm anh ta.
Vậy sao chị phải tránh anh ta như vậy? "
" Tiểu Tuyết à.
7 tuổi chị đã mất đi gia đình đáng nhẽ ra ở độ tuổi ấy chị phải ở bên ba mẹ sống vui vẻ, nhưng chính ta đã cướp phá vỡ cuộc sống vui vẻ đó của chị, gϊếŧ ba mẹ, gϊếŧ những người vô tội.
Ba mười mấy mạng người… Thâm chí màu xanh của lá sắc trắng của hoa đều chuyển thành màu đỏ của máu.
Có thể em cũng không biết ý nghĩa của hai từ ’ Huyết Long ’ đúng không?.
Nó không đơn giản chỉ là một cái tên gọi mà còn là sự nhắc nhở vì mối thù năm xưa, mối huyết hải thâm thù.
Nợ máu phải trả bằng máu.
Nếu như bây giờ chị tới tìm anh ấy và anh ấy biết được mối thù đó của sẽ không để chị mạo hiểm mà sẽ thay chị làm điều đó.
Lãnh Ngạo không có thế lực trong Hắc Đạo, bang Đại Bàng lại là thế lực mạnh anh ấy như vậy là tự tìm đường chết.
"
Doãn Tuyết : " Em xin lỗi đại tỷ, chỉ tại em thấy chị cứ buồn như vậy mà còn nghe anh ta… em không cố ý làm chị buồn đâu.
"
" Chị không trách em.
Chuẩn bị tốt cho buổi đấu giá ngày kia là được.
Lên phòng nghỉ ngơi sớm ngày mai đi cùng tới một nơi.
‘’ Doãn Tuyết gật đầu, Băng Tâm nói xong cũng đi lên lầu.
Ở Nam Cung Viên, đêm cũng đã khuya Doãn Kỳ nhìn về phía hai lão nhân gia nói :
" Ông nội, Nam Cung lão, cũng đã khuya rồi con xin phép đưa Trung bá về trước nếu rảnh con sẽ đưa bá ấy qua ạ.
"
Doãn lão : " Tiểu Kỳ con để lão Trung ở lại đây không được sao? ta còn có rất nhiều chuyện muốn nói."
Doãn Kỳ suy nghĩ một chút nhìn về Trung bá thấy ánh mắt mong chờ của ông ấy rồi đáp :
" Dạ… Vậy cũng được.
Ông nội vài ngày nữa con có chút chuyện cần làm để Trung bá ở đây cũng tốt sau khi xong việc con lại tới đón hai ông đi chơi được không? " Doãn lão cười đồng ý.
Doãn Kỳ sau khi chào mọi người xong thì cũng trở về biệt thự.
Sáng sớm hôm sau khi đã ăn sáng xong Doãn Tuyết nhìn Băng Tâm hỏi :
" Đại tỷ, hôm qua chị nói đi cùng chị tới một nơi đó là nơi nào ạ? " Doãn Kỳ nghe vậy hưng phấn chen vào :
" Em cũng đi nữa đại tỷ à.
" Băng Tâm nhìn qua hai người rồi mới trả lời :
" Đi nhuộm tóc.
" Nhận được câu trả lời lời của Băng Tâm cả Doãn Tuyết và Doãn Kỳ đều khá ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi lí do, Đại tỷ noi thì làm thôi.
Cả ba người tới nơi nơi làm tóc đã được đặt trước.
Chỉ có mỗi Băng Tâm làm, Cô chọn cho mình màu đỏ.
Sau khi đã làm xong, người con khác trong gương ấy không còn có nét mặt dịu dàng, ngọt ngào như khi để mái tóc đen.
Bây giờ cô ấy mang một vẻ đẹp sắc sảo, yêu mị, có chút nổi loạn.
___________________
Nơi diễn ra buổi đấu giá là ở một sòng bài thuộc Thiên Long bang.
Những người tới đây đều là những người có máu mặt trong Hắc Đạo, những vật phẩm được bán trong buổi đấu giá hôm nay có súng, trang sức, đồ cổ… và vật phẩm được mong chờ nhất chính là nữ nô tỳ Hikawa Sakimi.
Buổi đấu giá trôi qua một nữa Lãnh Ngạo mới tới đây, anh tới đây chỉ là cho có mặt chứ không hề có chút quan tâm với bất kỳ món đồ nào ở đây cho dù với nhân nô đó.
Anh cũng coa nghe qua nhân nô đó vô cùng xinh đẹp nhưng mối quan tâm hiện giờ của anh là tìm thấy Băng Tâm.
Nghĩ cái gì thì cái đó tới dường như anh đã thấy được cô vội chạy lên trước kéo lấy cô gái phía trước
" Em đã đi đâu…" Anh định la lên với cô nhưng đáng tiếc người đó không phải là cô, là do anh nhớ cô quá rồi nên nhìn đâu cũng thấy bóng dáng của Băng Tâm.
Trong lúc anh nhận nhầm người thì Băng Tâm đã đi rẽ qua một lối đi khác biến mất Lãnh Ngạo cũng thấy điều này nhưng anh cũng chỉ nghĩ là mình đã nhìn nhầm mà không đuổi theo, bởi cô gái ấy đi rất nhanh anh thấy được bóng dáng ấychỉ là thoáng qua.
Lấy lại bình tĩnh Lãnh Ngạo trở về căn phòng của mình..