Hai ông cháu Băng Tâm cứ như vậy như nhìn nhau, Doãn lão vẫn chưa thể tin đây là sự thật, đứa cháu ông tìm kiếm bao năm mà không có một chút tin tức , nay lại xuất hiện trước mắt ông một cách kỳ diệu.
Ánh mắt, luôn đặt trên người cô, Băng Tâm thấy thấy vậy cười hỏi :
" Ông nội, nội làm gì cứ nhìn con mãi như vậy, nội không chán sao? " Doãn lão nghe vậy lắc đầu liên tục :
" Không chán, không chán.
Cho dù đây chỉ là mơ ông được nhìn con như thế này cũng mãn nguyện rồi.
Cháu gái của ông về thật rồi!!!, Vậy là từ nay ông sẽ không phải đau lòng nhìn người ta có ông có cháu, còn ông thì chỉ có một mình nữa rồi.
Đúng không con? "
Băng Tâm : " Dạ đúng.
Từ nay con sẽ chăm sóc cho ông, sẽ ở cạnh ông, không để ông một mình nữa đâu.
" Doãn lão mỉm cười nhìn cô, nếu đây là mơ ông nguyện không tỉnh dậy, mãi mãi chìm trong mộng cảnh này.
"
" À? phải rồi Linh Nhi, hôm nay Tiểu Ngạo có ôm một cô gái về, nghe nói cô gái ấy bị thương, chẳng nhẽ cô gái đó là con? Con bị thương ở đâu à? mau để ông xem.! Còn nữa cô bé Trình Lạc nói cô gái ấy tên là Doãn Băng Tâm.
Chuyện này lại là thế nào? " Vừa nói Doãn lão vừa cuống quýt lên nhìn cô đầy lo lắng.
Băng Tâm : " Ông nội con không có sao hết rất khỏe mạnh, ông đừng có lo cho con.
"
" Con tuyệt đối không được dấu đấy.
đau chỗ nào thì nói cho ông biết nghe chưa? " Băng Tâm cười gật đầu, rồi nằm xuống gối đầu lên đùi ông.
Doãn lão cũng đưa tay vuốt ve mái tóc cô giống như khi cô còn bé, đột nhiên ông lên tiếng hỏi cô.
" Linh Nhi, con nói ông nghe năm xưa làm sao con trốn thoát được vậy.? "
Băng Tâm : " Năm xưa là Trung bá đã cứu con.
Sau này con được một người đàn ông nhận nuôi, ông ấy tên là Lâm Phước, con vì muốn trốn tránh kẻ thù nên đã đổi tên thành Doãn Băng Tâm, và sống với một thân phận khác.
Sau khi đủ lớn con có cho người tìm ông nhưng cũng không tìm được, mãi cho tới khi con gặp Lãnh Ngạo anh ta mới nói cho biết ông đang ở đây.
Con vốn muốn tới gặp ông sớm hơn nhưng con sợ ông sẽ thất vọng về con nên chưa dám tới.
"
" Đứa trẻ ngốc, sao ông lại thất vọng về con chứ? Chỉ cần con bình an khỏe mạnh, sống thật hạnh phúc là ông vui rồi.
À… con nói là Trung bá đã cứu con, vậy ông ấy đâu? "
Băng Tâm : " Trung bá đã ở New York.
Để con cho người đón bá ấy qua đây, nếu bá ấy gặp ông nhất định sẽ rất vui đấy.
"
" Thực sự ông rất biết ơn lão Trung, nếu không có ông ấy thì e rằng ông sẽ không gặp lại được con.
Ừm vậy giờ ông nên gọi con thế nào đây? là Tiểu Linh hay Băng Tâm.
"
Băng Tâm ngồi dậy cầm lấy bàn tay ông, trẻ con nói : ‘’ Ông nội Băng Tâm hay Tiểu Linh đều là cháu của ông.
chẳng lẽ ông chỉ muốn có mỗi một đứa cháu là Tiểu Linh thôi sao? Hơn nữa lần này ông có thêm hai đứa cháu nữa đấy? " Doãn lão nghe vậy thì vừa ngạch bậc vừa vui mừng hỏi lại cô :
" Có thêm hai đứa cháu sao? Chẳng lẽ là chắt nội con lấy chồng rồi ư? có con rồi sao? Không được như vậy Lãnh Ngạo phải làm thế nào? "
Băng Tâm : " Ông nội, nội nói gì vậy? chắt nội nào? ý con là con có nhận hai đứa em gái, là Doãn Tuyết và Doãn Kỳ, chứ con nói con có chồng có con hồi nào? "
Doãn lão thở ra một hơi : " Không có thì tốt.
"
Băng Tâm : " Với lại con có hay không thì liên quan gì tới anh ta chứ? "
" Sao lại không chứ? Nó đã chờ đợi tìm con lâu như vậy? Tiểu Ngạo thực sự rất yêu con đấy.
"
Băng Tâm : " Anh ta yêu gì con chứ? Tình trường của anh ta dài tới vậy! Mỹ nữ bên cạnh nhiều vô số kể làm gì nhớ tới một mười mười mấy năm cơ chứ? "
Doãn lão vội ra chiều bênh vực Lãnh Ngạo : " Sao lại không nhớ? Mặc dù Lãnh Ngạo có hay trăng hoa nhưng những cô gái bên cạnh nó luôn có một vài nét gì đó giống con.
Cái cô Dulcie ấy ở lại bên Lãnh Ngạo lâu vậy là cô ta có đôi mắt giống con, một đôi mắt màu tím, ông đã từng thấy hình ta nên biết.
Linh Nhi này, Con biết ở Nam Cung Viên này có hai nơi mà ít người có thể tới đó là nơi nào không? "
" Con từng nghe quản gia nói là Cấm địa gì gì đó.
"
" Hai nơi đó một là phòng của con, nơi còn lại là nhà kính.
Bên trong căn phòng ấy Lãnh Ngạo treo đầy ảnh của con và nó khi còn bé, Lãnh Ngạo nó biết con thích màu lam nên gam màu chủ đạo của phòng là màu lam cùng màu trắng.
Còn nữa không phải con rất thích hoa sao? ngay từ nhỏ để làm con vui nó đã cho người xây nhà kính cho con trồng hoa, nhưng khoảng thời gian không có con bên cạnh nó vẫn làm điều này Mỗi lần nhớ con nó đều ở trong căn phòng đó rất lâu, nếu không trong phòng thì lại tới nhà kính để chăm sóc hoa cỏ.
Khi tìm mãi mà vẫn không có tin tức của con ông nói với nó rằng : ‘Ông đã buông xuống được chấp niệm với con rồi, ông mong nó cũng như vậy, quên con đi và sống một cuộc sống cho riêng mình.’ Nó vì không muốn ông buồn nên mới đồng ý, nhưng ông biết nó chỉ hứa xuông thôi chấp niệm đối với con nó sẽ không bao giờ từ bỏ, và nó đã thắng, Lãnh Ngạo đã tìm được con rồi… Linh Nhi, Lãnh Ngạo thực sự rất yêu con, tình cảm nó đối với con là chân thành, bởi vậy ông mau hai đưa có thể tới với nhau.
"
Băng Tâm : " Con biết ông nội, cũng đã khuya rồi, nội ngủ đi.
Thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu ." Nói rồi Băng Tâm dắt ông tới gường đỡ ông nằm xuống kéo chăn lên, nhưng Doãn lão mãi không chịu nhắm mắt ngủ, thấy lạ Băng Tâm mới hỏi :
" Ông nội, nội làm sao vậy, nội khó chịu ở đâu à? sao lại không ngủ? "
" Không có, ông nội chỉ là sợ khi ông nhắm mắt lại ngủ ngày mai tỉnh dậy con sẽ biến mất, ông nội sợ đây chỉ là ông đang mơ.
"
Băng Tâm : " Không có đâu, ông nội tin con đi, Ngày mai sau khi ông nội tỉnh dậy con vẫn có ở đây.
"
Nghe cô nói như vậy Doãn mới an tâm đi ngủ, dù là thế nào đôi tay vẫn nắm chặt tay cô..