Bảo Bối Sát Thủ Của Thiên Long Lão Đại

Chương 57: Ông Cháu Đoàn Tụ






Tại Nam Cung Viên, Trình Lạc lên lầu theo chỉ dẫn của quản gia, mở cửa phòng Lãnh Ngạo bước vào, nhìn quanh một lượt không thấy Băng Tâm đâu lại nghe âm thanh nước chảy truyền từ phòng tắm ra.
Trình Lạc : " Tâm Tâm cậu có ở trong đó không? Tâm Tâm? "
Băng Tâm nghe có người gọi mình nên trả lời : " Mình đang tắm cậu chờ mình một lát đi."
Trình Lạc : " Trời ơi mình chưa xem qua vết thương của cậu mà.

"
" Vết thương trên người mình mình biết , không chết được đâu, cậu yên lặng một chút đi.

"
Nếu Huyết lão đại đã nói như vậy rồi Trình Lạc không thể không nghe theo.

Trong lúc chờ đợi Băng Tâm, Trình Lạc hết đi xung quanh ngắm nhìn bài trí của căn phòng lại đi đến bên cửa sổ ngắm trăng, hết đứng bên này lại ngồi bên kia vẫn chưa thấy Băng Tâm ra ngoài , đang định gọi thì cuối cùng cánh cửa phòng tắm cũng mở ra Trình Lạc vội chạy tới bên Băng Tâm hỏi :
" Tâm Tâm không sao chứ bị thương có nặng không mau qua đây để mình xem nào.

".

vừa nói Trình Lạc vừa kéo cô tới bộ bàn ghế trong phòng ngồi xuống.


Băng Tâm cũng không phản kháng còn thuận theo để cô ấy kéo đi, ấn Băng Tâm ngồi xuống Trình Lạc mới kéo một phần vai áo của cô xuống, kiểm tra.

Do Băng Tâm vừa mới tắm xong trên người chỉ là chiếc áo choàng tắm nên cũng khá dễ cho Trình Lạc khi xem xét vết thương.

Trên vai cô là một đường rạch dài chừng một ngón tay trỏ, may là vết thương không sâu, Trình Lạc dùng cồn khử trùng rồi thoa thuốc trong quá trình thoa vì sợ Băng Tâm đau mà cô ấy còn thổi vào vết thương , Băng Tâm thấy vậy bật cười.
Băng Tâm : " Lạc Lạc, chỉ là vết thương nhỏ, cậu căng thẳng làm gì? trước đây mình bị thương nặng hơn cũng có thấy cậu căng thẳng vậy đâu? "
Trình Lạc chu môi bất mãn :
" Trước đây là lúc mình chưa thân thiết với cậu, mình khi ấy chỉ coi cậu là người bệnh nhân bình thường.

Còn hiện tại cậu là bạn thân nhất của mình nhìn thấy cậu bị thương cho dù là vết thương to hay nhỏ mình đều rất lo rất đau lòng.

"
Băng Tâm : " Được rồi, được rồi mau băng lại đi " Trình Lạc mau chóng hoàn thành phần còn lại rồi băng vết thương lại cho cô.

Sau khi làm xong như nhớ ra gì đó Trình Lạc vội hỏi :
" Tâm Tầm à? Cậu bị thương áo lại bị rách, Nam Cung Lãnh Ngạo, anh ta không phát hiện ra bí mật của cậu chứ? "
Băng Tâm : " Chắc là không đâu? khi thấy mình nằm trên đất lại bị thương anh ấy chạy đến đúng là có chú ý tới vết thương nhưng mình đã mau chóng phân tán sự chú ý của anh ấy nên chắc không thấy được đâu."
" Như vậy thì tốt.

A… Còn chiếc vòng tay mình nhờ cậu mua đâu, cậu mua được chưa? "
Băng Tâm : " Được rồi.

" Trình Lạc cười tươi nhìn Băng Tâm xòe hai tay đưa ra trước mặt cô mắt chớp chớp nói :
" Mau đưa mình đi.

Mình biết cậu thương mình nhất mà mau mau mau, cho mình.

"
Băng Tâm : " Đã mua nhưng vứt rồi.! "
" Tại sao lại vứt chứ? " Trình Lạc đau khổ nhìn Băng Tâm đầy ai oán.
Băng Tâm : " Thứ đó đã bị người dơ bẩn động tay vào, cậu cũng muốn lấy sao? " Nghe Băng Tâm nói như vậy Trình Lạc lắc đầu, bởi vì Trình Lạc tin nhất định chiếc vòng đó có vấn đề gì nên Băng Tâm mới không mua cho mình.
im lặng một Trình Lạc lên tiếng :
" Cậu muốn ăn gì không để mình xuống lấy.

"
" Không cần đâu mình không đói, cậu về phòng nghỉ ngơi trước đi, nếu mình đói sẽ tự xuống bếp.


"
Trình Lạc : " Nhưng cậu bị bắt cóc thì đã được ăn gì đâu mà không đói? " Nghe câu hỏi này Băng Tâm cười, cô nhớ tới khi cô bị ’ bắt cóc ", nào là có người đấm bóp, nào là đồ ăn, nước uống… Đó là bị bắt cóc sao?
" Cậu nghĩ nhiều rồi đám người đó có thể bỏ đói mình được sao? thôi về phòng ngủ đi? Cả ngày cậu cũng mệt rồi.

" Trình Lạc nghe lời rời khỏi phòng, Băng Tâm thấy Trình Lạc sắp rời khỏi phòng thì gọi dật cô ấy lại nói :
" Lạc Lạc, lấy giúp mình một bộ quần áo nữ qua đây.

"
" Ok.

"
Đêm đã khuya mà Lãnh Ngạo chưa thấy trở về Băng Tâm ở trong phòng có phần nhàm chán nên muốn ra vườn tản bộ.

Dường như gia nhân đã đi ngủ cả không còn thấy một ai.

Xuống tới lầu hai, Băng Tâm thấy một căn phòng vẫn có ánh đèn, trước đây nghe Lãnh Ngạo nói, phòng của anh ở lầu 3, lầu hai có phòng của Nam Cung Lão và Doãn lão.

Như vậy là căn phòng đang sáng đèn ấy hoặc là phòng của ông nội cô hoặc là của Nam Cung lão.

Băng Tâm dần tiếng đến gần căn phòng ấy, căn phòng không khóa chặt cửa nên càng tới gần âm thanh trong phòng càng rõ.

Đó là tiếng khóc, trong không gian tĩnh lặng của đêm tối tiếng khóc ấy rất cô đơn, cô quạnh, thông qua kẽ hở của khe cửa Băng Tâm đã nhìn vào trong phòng.

Trong phòng là một ông lão, tiếng khóc ấy là của ông , ông ấy đang ngồi bên cạnh cửa sổ hình như trên tay đang cầm gì đó.

Băng Tâm nhận ra đó chính là ông nội cô nhưng sao ông lại khóc? Thấy ông nội như vậy cô cũng không thể kìm nổi nước mắt, mà bật khóc lên, nhưng vì không muốn để ông biết nên chỉ đành bịt chặt miệng lại.
Doãn lão bấy lâu nay đều tỏ ra mạnh mẽ, như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi ông nhìn thấy Trình Lạc thì bao kìm nén trong lòng mà ông xây dựng đều tan biến.

Ông nhớ cháu của mình, nếu như con bé còn sống chắc cũng tầm tuổi của Trình Lạc, thường ngày Doãn lão vì không muốn để Lãnh Ngạo bận tâm nên mới tỏ ra như ông rất lạc quan nhưng ban đêm khi chỉ có một mình thì ông mới có thể yếu đuối mà khóc ra nỗi nhớ trong lòng.

Đôi bàn tay gầy gò, nhăn nheo của ông vuốt ve tấm hình trên tay.

Bóng lưng già yếu ấy càng nhìn lại càng khiến Băng Tâm đau lòng, cô không muốn phải chờ đợi thêm nữa, cô muốn gặp ông, muốn được ôm lấy ông, muốn được ông vỗ về.

Vừa nghĩ xong Băng Tâm liền đẩy cửa bước vào trong, nghe tiếng mở cửa Doãn lão nghĩ là Lãnh Ngạo nên xoay người lại nói :

" Tiểu ngạo là… " Mới nói được một nửa Doãn lão đã không thể mở miệng, ông ngây ngốc khi thấy người con gái trước mắt.

Băng Tâm cũng đứng đấy hai mắt đẫm lệ nhìn ông, Doãn lão vô thức bước tới gần Băng Tâm, đôi tay nhăn nheo, run run đưa lên chạm vào mặt cô vừa khóc vừa nói :
" Tiểu Đồng, là con sao? Tiểu Đồng, con đến để đưa ba đi cùng có phải không? Là ba vô dụng, ba xin lỗi con, bao nhiêu năm vậy rồi ba vẫn không tìm được tin tức của Tiểu Linh.

Ba xin lỗi lỗi.

"
Băng Tâm đến bên cạnh ông nói :
" Ông nội, Nội nhìn kỹ đi là con Tiểu Linh, không phải mẹ, là con đây, cháu gái của ông đây, con về rồi.

"
" Linh Nhi sao? con là Linh Nhi ! không thể nào.

Không thể nào " Vừa nói ông vừa xoay người đi đến bộ bàn ghế cầm tấm ảnh mà ông đặt ở đó lên nói một mình.
" Linh Nhi à, chắc là do ông nhớ con nhớ ba mẹ con quá nên ông nhìn nhầm nghe nhầm rồi tưởng Linh Nhi của ông đã về,… " Ánh đèn ngủ heo hắt bao phủ lấy tấm thân già yếu của ông khiến cô đau lòng, lại còn nghe được như vậy Băng Tâm khóc nấc lên chạy đến quỳ xuống bên cạnh ông, nâng tay ông áp vào mặt mình đau lòng nói :
" Ông nội, nội không nghe nhầm, cũng không nhìn nhầm đâu…, là con.

Không phải mẹ, con là Linh Nhi của ông đây, con về rồi, con thực sự về rồi.

Ông nội nhìn con đi… " Nghe vậy đôi tay Doãn lão dần ôm lấy mặt cô, ông khom người xuống nhìn thật kỹ cô gái trước mắt, như không tin vào tai vào mắt mình hỏi lại…
" Con nói con là Linh Nhi, không phải ông bị ảo giác, con cũng không phải Tiểu Đồng đúng không ? " Băng Tâm đưa tay lau nước mắt cho ông.
Băng Tâm : " Ông nội, thực sự là con đây, Linh Nhi của ông đây, ông đừng khóc nữa mà, con không muốn nhìn thấy ông khóc đâu.

"
" Linh Nhi, Linh Nhi…, không phải ông đang mơ đúng không con? Là con thật đúng không? "
Băng Tâm : " Là con, là con mà… " Doãn lão ôm trầm lấy cô cái ôm rất chặt như sợ nếu ông thả lỏng đứa cháu mà ông yêu thương sẽ biến mất.

Mãi một lúc sau Băng Tâm mới có thể dỗ cho ông nín được, Cho dù đã ngưng khóc nhưng tay ông lão vẫn khư khư nắm lấy tay cô không rời, bởi ông sợ buông tay sẽ một lần nữa đánh mất đi đứa cháu này..