Lãnh Ngạo cùng Từ Viên Khang lái xe tới Thiên Long bang, qua nhiều cửa an ninh mới tới được phòng giam, thấy anh Lam Ảnh và Truy Ảnh đến bên chào hỏi :
" Lão đại đã tới.
"
Lãnh Ngạo : " Hắc Ảnh đâu? "
" Dạ bởi vì Thiên Long bang không cho phép người lạ ra vào nên Hắc Ảnh đã đưa cô gái tên Doãn Tuyết đó về rồi ạ.
" Nhận được câu trả lời Lãnh Ngạo chỉ " Ừ ‘’ một tiếng rồi bước đi, đến nơi Lãnh Ngạo nhìn sang phía Truy Ảnh nói :
" Dẫn người ra.
" Truy Ảnh gật đầu rồi xoay người đi làm việc.
Lãnh Ngạo cùng Từ Viên Khang bước tới ngồi xuống chiếc ghế đã được thuộc hạ sắp sẵn.
Mông chưa kịp chạm ghế Từ Viên Khang đã hỏi Lãnh Ngạo :
" Ngạo, cậu đưa mình tới đây làm gì vậy? "
Lãnh Ngạo : " Chơi thôi.
"
" đây là địa lao đấy, đầy ẩm mốc rong rêu có gì đâu mà chơi.
"
Lãnh Ngạo : " Là cậu ở Nam Cung Viên quá phiền sẽ ảnh hưởng tới bạn gái mình nghỉ ngơi.
"
" Đồ xấu xa, thấy sắc quên bạn… Mà chuyện này cũng đâu phải lỗi của mình là tại cái con nhỏ xấc xược đó.
" Nghe cậu ta nói như vậy Lãnh Ngạo cười.
Lãnh Ngạo : " Viên Khang, cậu không phải trước nay luôn ga lăng với phái đẹp sao? Vậy sao hôm nay lại khó chịu mới một mỹ nữ như vậy? "
" Hừ, mỹ nữ con khỉ.
Cô ta chính là yêu nữ thì có.
Thế mà cô ta lại dám ra tay tát mình ngay giữa đám đông còn nói mình là Tra nam.
Mình tra nam chỗ nào.
Rõ ràng là đẹp trai ngời ngời mà.
" Nghe cậu ta tự luyến Lãnh Ngạo chỉ cười không trả lời đúng lúc này Truy Ảnh dẫn người tới cắt đi sự luyên thuyên của Từ Viên Khang.
Truy Ảnh : " Lão đại người đã dẫn tới.
" Truy Ảnh vừa dứt câu thuộc hạ phía sau anh đã ném bọn người Dulcie xuống đất.
Bọn họ thấy Lãnh Ngạo ở đây cứ nghĩ là anh tới cứu nên liên tục gọi anh :
Dulcie : " Ngạo anh tới rồi, em biết là anh sẽ không bỏ rơi em đâu anh mau cứu em với, em sợ… "
Tư Đồ Nhã Lan : " Ngạo, dù gì chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, cậu hãy cứu mình đi, mình xin cậu… "
Trịnh An Bảo : " Nam Cung thiếu, nơi này đáng sợ quá, anh mau cứu em với…" Đám người Dulcie luôn phiên nhau khóc lóc xin tha nhưng Lưu Đình vẫn im lặng không nói gì, Lãnh Ngạo nhìn vào hắn ta nói :
" Vậy còn mày, không muốn nói gì, hay gì xin gì sao.
" Lưu Đình được điểm danh ngẩng mặt lên nhìn anh đáp.
" Tôi biết dù có xin tha các anh cũng sẽ không tha, hơn nữa thuộc hạ của Thiên Long không chịu nhục như vậy đâu.
" Lãnh Ngạo cười khi nghe ra được ý trong câu nói của hắn, thứ nhất là cho dù xin cũng không được tha thứ nên sẽ không xin.
Thứ hai hắn ta đang ám chỉ mình là người của Thiên Long bang, nói như vậy người bắt hắn sẽ phần nào e dè mà tha cho hắn một mạng, cũng may là hắn không xin tha, nếu hắn chỉ vì được sống mà xin tha, làm mất danh dự của Thiên Long thì hắn cũng không đáng sống.
Lãnh Ngạo đứng lên từ trên ghế nhìn lướt qua đám người dưới đất ánh mắt anh dừng lại trước Trịnh An Bảo, anh có phần thắc mắc cô ta thì có ân oán gì với Băng Tâm mà lại tham gia vào chuyện này.
Vừa nghĩ xong đôi chân dài cất bước về phía Trịnh An Bảo, cô ta thấy anh bước tới thì mừng ra mặt nhìn anh khóc lóc nói :
" Nam Cung thiếu, anh cứu em với…"
Lãnh Ngạo : " Cô biết tôi sao? " Nghe anh hỏi vậy, Trịnh An Bảo có phần đau lòng rơi lệ ngay từ lần đầu gặp anh cô ta đã yêu anh, bất chấp đường xá xa xôi tới thành phố T này tìm anh vậy mà anh lại không nhớ gì tới mình.
" Nam Cung thiếu, anh không nhớ em sao? chúng ta đã từng ăn cơm với nhau ở New York, em là Trịnh An Bảo là con gái của Trịnh Nghiêm chủ tịch Trịnh Thị.
Anh đã mua lại khu đất của ba em ở thành phố S, Khi anh gặp em lần đầu tiên anh đã cười với em anh không nhớ sao? "
Từ Viên Khang đứng một bên xem tuồng nghe tới đây thì phì cười nhìn về phía Lãnh Ngạo nói :
" Haha, Lãnh Ngạo cậu cũng có ngày này, ai mượn rắc thính lung tung để cho tiểu tam làm hại chính thất, một nụ cười cũng làm người ta mê đắm bái phục, bái phục.
" Lãnh Ngạo nghe cậu ta trêu chọc cũng không thèm để ý đến cậu ta
Lãnh Ngạo : " Các cô bắt cóc Băng Tâm cũng đều là có mục đích phải không ? Vậy thì để tôi nói xem đúng hay sai.
Đầu tiên Dulcie, muốn tôi giúp cô cứu vớt lại tiếng tăm và giúp cô đứng vững trong giới giải trí phải không? "
Dulcie : " Đúng vậy… Ngạo xin anh giúp em lần này.
"
Lãnh Ngạo : " Được thôi…" Dulcie nghe vậy thì cố cười thật tươi nhìn anh, Nhưng nửa vế sau lại khiến cô ta rơi xuống địa ngục…
Lãnh Ngạo : " Ngày mai trên trang nhất tất cả các mặt báo sẽ có tin " Siêu mẫu Dulcie, vì danh tiếng mà bán mình cho đại gia, hơn nữa còn sử dụng chất cấm, hợp tác với đường dây buôn bán mại dâm… " Mặt Dulcie lập tức trắng bệch khi nghe anh nói như vậy, bởi việc cô ta sử dụng và mua bán chất cấm cô ta nghĩ rằng sẽ không ai biết.
Tất cả những chuyện này Lãnh Ngạo đều biết nhưng anh không muốn vạch trần ra vì nó chẳng liên quan tới anh nhưng hôm nay khác rồi.
" Ngạo, em không có, em không có.
"
Lãnh Ngạo : " Thứ hai, Tư Đồ Nhã Lan, cô bắt cóc Băng Tâm chẳng phải vì cô muốn tiền để cứu Thịnh Minh khỏi phá sản thôi sao, tôi giúp cô! "
" Cậu nói thật sao? mình biết cậu vẫn để tâm tới tình bạn của chúng ta mà.
"
Lãnh Ngạo nhếch môi : " Thịnh Minh chỉ cần trở thành một phần nhỏ của Nam Cung Thị là được rồi.
"
Tư Đồ Nhã Lan tức giận quát lên
" Nam Cung Lãnh Ngạo, cậu không thể làm như vậy được, Thịnh Minh là công sức cả đời của ba tôi nếu không có Thịnh Minh ba tôi sẽ không chịu được đâu… "
Lãnh Ngạo : " Đó là chuyện cô nên quan tâm không phải tôi.
Còn Cô Trịnh… Trịnh…"
Từ Viên Khang : " Trịnh An Bảo " Thấy bạn mình không nhớ ra tên, Từ Viên Khang nhắc nhở xong nhìn xuống Trịnh An Bảo nói :
" Này cô gái thật ngu ngốc, đến cả tên cô cậu ta còn không nhớ vậy mà cô lại đi yêu cậu ta.
haiza… hết nói nổi.
"
Trịnh An Bảo : " Nam Cung thiếu, xin anh tha cho em… " Thấy kết cục của Tư Đồ Nhã Lan và Dulcie cô ta biết bản thân cũng chẳng tốt lành hơn là bao nhưng vẫn cố vớt vát chút gì.
Lãnh Ngạo : " Đáng nhẽ ra Nam Cung Thị và Trịnh Thị sẽ là đối tác tốt nhưng không được nữa rồi.
Con sâu làm rầu rồi canh.
Trịnh Thị tôi cũng không muốn nghe hai từ này nữa.
"
" không xin anh đừng vậy mà… không được… "
Lãnh Ngạo quay lại trên ghế nhìn Lam Ảnh chỉ thị :
" Lam Ảnh, chú hãy đưa bọn họ vào hộp đêm, chỉ cần là những người có nhu cầu, thì đều có thể.
"
" Đã rõ thưa lão đại.
" Cả ba người nghe nói như vậy thì khóc lóc la hét…
Lãnh Ngạo : " Khóc cái gì? Động tới người phụ nữ của tôi, tôi không lấy mạng các người là nhân từ rồi đấy, Lam Ảnh mau đưa đi phiền quá đấy.
"
Sau khi chứng kiến kết cục của ba người kia cơ thể của Lưu Đình không kìm chế được mà run lên, hắn ta len lén nhìn anh đúng lúc bắt gặp ánh mắt ấy khiến Lưu Đình đã run lại càng sợ hãi.
Lãnh Ngạo như nhìn ra được nôi sợ hãi của hắn
Lãnh Ngạo : " Ta đã hứa với một người là sẽ không gϊếŧ ngươi, nhưng xưa nay Thiên Long bang không dính dáng tới bắt cóc tống tiền mà ngươi lại làm chuyện này.
Thật khó tha thứ.
"
Lưu Đình khó hiểu nhìn anh.
" Luật lệ Thiên Long sao anh lại biết chẳng lẽ anh là…? " Lưu Đình nhìn anh, nghi hoặc hỏi.
Khí chất của người đàn ông này không tầm thường thế lực lại lớn mạnh Lưu Đình tin chắc 90% mình đã đoán được.
" Lão đại tha mạng, là tôi nhất thời ngu muội… xin lão đại tha mạng.
Lão đại nói hứa với một người không gϊếŧ thuộc hạ… người đó là Doãn tiểu thư sao? "
Lãnh Ngạo : " Ta đã hứa là sẽ không lấy mạng ngươi thì không nuốt lời, còn chuyện ngươi vi phạm bang quy phạt 30 gậy và 3 năm thu nhập.
" Lưu Đình nghe phán quyết hơi bất mãn kháng nghị nhỏ
" Đã đánh rồi còn mất 3 năm thu nhập sao ạ? "
Lãnh Ngạo : " Ý kiến? "
" Dạ không có, lão đại xử lý rất đúng… rất đúng.
".