Đối diện với sự chất vấn của Lãnh Ngạo Băng Tâm vẫn tỏ ra rất bình tĩnh , giống như cô chưa từng nghe qua cái tên Doãn Tiểu Linh này.
Lãnh Ngạo : " Sao vậy, em không thể phủ nhận nữa à? ".
Nghe Lãnh Ngạo hỏi như vậy đôi môi cô dần cong lên một nụ cười trào phúng.
" Nam Cung tổng đây nổi tiếng trăng hoa, thật không ngờ cũng có mặt si tình như vậy, thật đúng là khiến cho tôi mở mang tầm mắt đấy.
Có vẻ như anh đã tìm cô ta rất lâu rồi nhỉ.? nhưng mà tôi lại nghe được tin Doãn Gia đã biến mất vào 17 năm về trước, nghe nói là hỏa hoạn xảy ra mấy chục mạng người không kịp chạy đành phải chôn thây trong biển lửa.
Cô gái mà anh nói…tên gì ta? À là Doãn Tiểu Linh, khi đó cô bé ấy còn quá nhỏ không chừng cũng đã phải chịu chung số phận rồi cũng nên.
"
Lãnh Ngạo : " Là chịu chung số mệnh hay là may mắn thoát được em là người hiểu rõ nhất không phải sao.
Tôi chắc chắn những điểm giống của Doãn Băng Tâm em và Tiểu Linh không phải chỉ là trùng hợp mà chính xác là cùng một người.
"
" Nam Cung Lãnh Ngạo, anh đừng chấp mê bất ngộ nữa, tỉnh lại đi.
Cô bé mà anh muốn gặp đã chết rồi.
Tôi là DOÃN BĂNG TÂM, không phải thế thân của bất kỳ ai hết.
" Nghe cô nói ra những lời tuyệt tình, Lãnh Ngạo lẳng lặng nhìn cô, một lúc mới lên tiếng :
Lãnh Ngạo : " Ở trên phía thái dương bên trái, em có một nốt ruồi son đúng chứ? " Băng Tâm chột dạ lùi về phía sa một bước quả quyết nói :
" Không có.
" Lãnh Ngạo tức giận bước tới một tay giữ chặt lấy tay cô tay còn lại vén tóc cô lên mà quát lớn :
Lãnh Ngạo : " Em còn dám nói là không có, vậy đây là gì? " Cô định mở miệng phản bác nhưng lại bị Lãnh Ngạo nói trước.
Lãnh Ngạo : " Lại là Trùng hợp phải không? Linh Nhi đừng vậy mà, anh xin em… Hay em còn giận anh năm xưa không giữ lời hứa mà đã đi, anh xin lỗi là anh sai, em cứ đánh anh mắng anh đều được hết, đừng ngó lơ bỏ mặc anh không lo được không Linh Nhi… " Dứt lời Lãnh Ngạo ôm lấy cô vào lòng, lần này Băng Tâm không còn phải kháng mà mặc anh ôm, nước mắt không kiềm được mà lăn dài trên má phấn.
______
Băng Tâm nhớ về 19 năm trước.
Tiểu Lãnh Ngạo : " Linh Nhi, Sinh nhật 5 tuổi vui vẻ ".
khi thấy cậu bé xuất hiện Tiểu Linh cười típ mắt nhanh chân chạy đến nhào vào lòng cậu, Lãnh Ngạo thuận thế ôm lấy bé.
" Ngạo caca quà của em đâu.
"
Tiểu Lãnh Ngạo : " Nhóc con tham lam, ở đây này.
" Vừa nói cậu vừa bế Tiểu Linh quay lại phía sau họ.
Ở đó là 8 hộp quà.
Mắt Tiểu Linh bỗng sáng lên hôn chụt lên má cậu miệng nói :
" Woa…Nhiều quà quá… Linh Nhi yêu Ngạo caca nhất.
Nhưng sao chỉ một sinh mà anh lại tặng em nhiều như vậy? " Tiểu Lãnh Ngạo đặt bé xuống đất dịu dàng nói :
" Linh Nhi ngoan, Ngạo caca có việc cần phải đi xử lý một thời gian.
nên sẽ không thể đón một vài sinh nhật cùng Linh Nhi được, Đây là quà anh chuẩn bị trước cho em.
"
Tiểu Linh : " Một thời gian là bao lâu? "
" Rất nhanh thôi, Tiểu Linh không phải rất thích mùa Đông với những bông tuyết trắng sao.
Chỉ cần qua 8 mùa đông ngạo caca sẽ về với em chịu không? "
Tiểu Linh : " 8 mùa đông chẳng phải là 8 năm sao! Linh Nhi không muốn đâu.
"
" Sẽ rất nhanh thôi, anh sẽ về mà được không.
"
Tiểu Linh : " Không muốn… Anh ra nước ngoài du học phải không? "
" Sao em biết chuyện này! Ai đã nói cho em biết sao.? "
Tiểu Linh : " Là thật sao? "
" Phải… "
Tiểu Linh : " Ngạo caca anh bỏ mặc Tiểu Linh ở lại đây không lo là để đi cùng Tư Đồ Nhã Lan sao.? "
" Nha đầu ngốc này lại nói lung tung cái gì rồi vậy.
Đúng là cô ấy cũng sẽ ra nước ngoài nhưng anh không đi cùng cậu ấy.
Còn nữa Tư Đồ Nhã Lan cậu ấy bằng tuổi anh, cậu ấy hơn em 7 tuổi đấy nên Linh Nhi không được gọi thẳng tên cậu ấy như vậy là không ngoan.
" Tiểu Lãnh Ngạo vừa dứt lời Tiểu Linh liền vùng ra khỏi cậu chạy thẳng lên phòng bỏ luôn bữa tiệc sinh nhật của bé.
Cha cô ông Doãn Thừa Hạo thấy vậy bước lên vỗ vai cậu an ủi :
" Tiểu Ngạo, không sao đâu.
Con bé một lát sẽ ôn thôi mà.
Con cũng biết nó dễ giận nhưng cũng dễ quên, mai phải đi rồi mau về chuẩn bị đồ đạc rồi còn lên đường đi con.
‘’ Cậu đưa mắt nhìn lên lầu nơi Tiểu Linh khuất bóng thở dài một hơi rồi quay sang ông nói.
" Chú Doãn thời gian con không có ở đây chú hãy chăm sóc Linh Nhi dùm con.
"
Doãn Thừa Hạo : " Haha thằng bé này thật là , Tiểu Linh là con gái ta đấy.
Đương nhiên ta sẽ yêu thương nó thật nhiều.
" Tiểu Lãnh Ngạo nhìn ông gật đầu rồi nhìn lên lầu một lần nữa quả quyết rời khỏi.
Sáng hôm sau tại sân bay của thành phố T.
Tư Đô Nhã Lan nhìn xuống đồng hồ thúc giục
" Lãnh Ngạo, mau vào thôi sắp trễ giờ rồi.
Con bé sẽ không tới đâu.
"
Tiểu Lãnh Ngạo : " Tôi muốn chờ thêm một lát nữa cậu vào trước đi."
" Thôi tôi sẽ chờ cùng cậu vậy…"
Thời gian thì cứ trôi, người mà cậu chờ đợi mãi chẳng thấy, lão quản gia sốt ruột vì chỉ còn khoảng 15’ nữa máy bay sẽ cất cánh nên chỉ đành thúc giục cậu một lần nữa :
" Thiếu gia cậu hãy mau vào trong đi sắp trễ chuyến bay rồi.
" Nghe lời thúc giục của Tư Đồ Nhã Lan cùng quản gia và hơn hết là bóng dáng nhỏ bé mà cậu chờ đợi vẫn không thấy nên Lãnh Ngạo xoay bước rời đi.
Khi cậu chỉ mới bước được vài bước thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tiểu Linh : " Nam Cung Lãnh Ngạo, anh đứng lại cho em… anh thực sự đi thật sao.
" Không chần chừ gì cậu chạy đến ôm lấy Tiểu Linh lau đi hai hàng lệ của bé mà nói :
" Linh Nhi, ngoan không khóc.
Khóc Sưng vù mắt lên rồi này, anh hứa sẽ cố gắng quay trở về với em nhanh nhất có thể nha.
Không phải 8 năm đâu, 6 năm được không hay là 5 năm.
" Cô bé không để ý tới lời cậu nói nghiêng người nhìn về phía Tư Đồ Nhã Lan rồi lại nhìn thẳng mắt cậu.
" Anh… thực sự muốn đi sao? "
Tiểu Lãnh Ngạo : " Anh sẽ về sớm mà.! " Tiểu Linh gật gật đầu, Lãnh Ngạo thấy vậy thì tưởng bé đã đồng ý để cậu đi.
" Anh biết Linh Nhi là ngoan nhất.
" Nhưng câu nói sau khiến cậu phải ngỡ ngàng.
Tiểu Linh : " Nếu hôm nay anh thực sự đi với chị ta thì… sau này em sẽ không để ý tới anh nữa.
Em sẽ coi như anh chưa từng xuất hiện.
"
" Linh Nhi à em…" Cậu không thể tin được đây là lời của một bé gái 5 tuổi nói ra.
Tư Đồ Nhã Lan nhìn có vẻ khá hả hê nói : " Lãnh Ngạo mình đi thôi, muộn rồi.
"
" Mình biết rồi.
" Dứt lời cậu trực tiếp đứng lên xoay người bước đi mặc kệ Tiểu Linh đang khóc, không phải không thương, không sót, mà thực ra cậu cũng rất đau lòng, nhưng chỉ có trở nên mạnh mẽ thì cậu mới có thể bảo vệ được người mà cậu muốn bảo vệ.
’ Linh Nhi anh xin lỗi đợi anh… ’
Tiểu Linh nhìn bóng lưng cậu rời đi đau lòng khóc, vừa khóc bé vừa hét lên theo từng bước chân cậu.
" Nam Cung Lãnh Ngạo em ghét anh, từ nay trở đi em sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa đâu, không bao giờ… " Doãn Thừa Hạo thấy con gái mình đau lòng như vậy thì đến ôm lấy bé vào lòng, Tiểu Linh cũng ôm lấy ông mà khóc ra những uất ức trong người.
Kết thúc hồi tưởng Băng Tâm đẩy anh ra dùng ánh mắt có phần cô đơn lạnh lẽo nhìn anh.
Băng Tâm : " Tôi là ai, có phải là Doãn Tiểu Linh hay không thì liên quan gì tới anh.
Anh lấy tư cách gì để hỏi tôi! ".