Lâm Phong sau khi biết ý định của Băng Tâm thì cũng rất chi là phối hợp
" ừm.
Bảo bối chỉ cần là thứ em muốn anh đều mua cho em, không kẻ nào dám lấy của em hết, đừng giận nữa." Chứng kiến một màn anh anh em em trước mắt mà Lãnh Ngạo chỉ muốn xông lên bóp chết cái tên đó ngay bây giờ, nhưng anh lấy tư cách gì để làm điều đó? anh và cô ấy chỉ gặp nhau có một lần thôi mà.
Nếu như chỉ là bèo nước gặp nhau, sao thấy người đàn ông đó thân thiết, còn gọi cô là Bảo bối thì trong lòng anh lại bứt rứt không yên.
Băng Tâm dường như cũng cảm nhận được ánh mắt ’ Thân Thương ’ của Lãnh Ngạo dành cho mình, nên cô cũng ngẩng cao đầu trực tiếp đối diện với ánh mắt ấy của anh.
Băng Tâm nhìn thấy trong mắt anh là sự khó hiểu, nghi hoặc, và chút gì đó nuông chiều, dung túng ?
Nuông chiều sao? cô không nhìn nhầm chứ? chẳng nhẽ bị anh ta phát hiện nhanh tới vậy sao?.
Thấy anh cứ mải mê nhìn người phụ nữ khác Dulcie không cam tâm, cô ta lại như con bạch tuộc bám lấy anh:
" Ngạo, anh xem cô ta đi, thái độ gì vậy? chẳng coi ai ra gì? thật tức chết mà.
Cô ta còn không xem lại đây là địa bàn nhà ai.? " Lãnh Ngạo mặc kệ những gì cô ta nói, mắt vẫn luôn nhìn đặt trên người Băng Tâm không một chút xê dịch.
Mặc dù biết nhìn chằm chằm người khác là bất lịch sự nhưng sao anh lại không điều khiển được đôi mắt mình.
Lãnh Ngạo quan sát rất kỹ ngũ quan của người con gái này, không bỏ qua từng cử chỉ ánh mắt nào, nhưng điều mà anh nhận lại được là ánh nhìn xa lạ pha chút chán ghét dành cho mình.
Băng Tâm rất muốn nhanh nhanh thoát ra khỏi cái thế cục khó xử này.
Đang suy nghĩ cách toàn vẹn thì một cơn đau quặn thắt ở bụng khiến cho mặt mũi tái nhợt.
Thật đúng là trời muốn giúp cô mà! nhưng có điều đau.
Lâm Phong thấy mặt cô đợt nhiên tái đi tay ôm bụng thì bị dọa không ít… Nếu tiểu tổ tông này mà xảy ra vấn đề gì thì không phải chỉ có ba sẽ xử lý cậu thôi đâu, còn có cả con cọp cái Đường Hinh nữa, nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống anh vì anh không chăm sóc cho bảo bối của cô ấy đàng hoàng.
Lâm Phong : " Bảo bối em làm sao vậy bụng làm sao? nói anh biết đi, đừng dọa anh… tổ tông ơi…" Doãn Tuyết thấy cô như vậy lo lắng chạy đến
" Chị à? chị làm sao vậy.?" Doãn Tuyết vừa dứt câu thì Băng Tâm ngã xuống, may mà Lâm Phong kịp thời đỡ lấy
Lâm Phong vỗ nhẹ lên mặt cô
" Bảo bối.
em làm sao vậy đừng dọa anh… Tuyết Tuyết mau cùng thư ký Vương xuống lấy xe đưa em ấy đi bệnh viện mau lên.
" Nói xong Lâm Phong quay sang nhìn Dulcie gằn giọng nói
" Nếu bảo bối nhà tôi có mệnh hệ gì cô tự cầu phúc đi.
" Nói xong Lâm Phong lập tức ôm cô chạy xuống tầm một nơi xe đang đợi.
Bên này Lãnh Ngạo dự định bước đi thì bị Dulcie kéo lại Lãnh Ngạo bực bội dẫy mạnh cánh tay ra cảnh cáo :
" Tốt nhất cô nên yên phận cho tôi" bị anh nổi cáu vì một người phụ nữ, cô ta không cam lòng, nhìn theo hướng Lâm Phong đi cái nhìn chứa đầy hận thù
Dulcie : " Doãn Băng Tâm, nỗi nhục hôm nay tôi sẽ trả lại cho cô gấp 10 lần, cô cứ chờ đấy.
"
Nhìn thấy cô gái ấy ngất đi, tim anh như bị ai đó đánh mạnh một cái.
Đau nhói, nhưng tại sao lại có cảm giác đó anh không thể lý giải được.
Chỉ cảm thấy cô gái tên Doãn Băng Tâm này rất quen thuộc "
Lãnh Ngạo : " Truy Ảnh chú hãy…"
" Tôi đã biết thưa lão đại "
Lãnh Ngạo : " Tôi chưa nói? chú biết cái gì? "
" Thuộc hạ sẽ lập tức đi điều tra thông tin về cô gái kia, và báo lại sớm nhất ạ."
Lãnh Ngạo : " Rất tốt càng ngày càng tiếng bộ.
"
‘’ lại còn không sao? đây đâu phải lần đầu anh bảo tôi làm như vậy, lão đại à anh biết sao người ta ngất không, là vì cái ánh mắt muốn nuốt chửng người ta của anh đây.
Mau mau thu liễm lại đi… Tiết chế…tiết chế…"
Lãnh Ngạo : " Chú lầm bầm cái gì? mau đi thôi.
"
Sai khi đưa Băng Tâm lên xe Lâm Phong gấp gáp ra lệnh :
“Mau lái xe tới bệnh viện gần nhất, nhanh lên.”
Băng Tâm : " Không cần tới bệnh viện về nhà đi.
"
" Bảo bối em tỉnh rồi em làm anh sợ lắm đấy.
"
Doãn Tuyết cũng phụ họa theo
" Phải đó đại tỷ, chị làm em đứng tim luôn."
Băng Tâm nhìn sự lo lắng của hai người họ, nhàn nhã nói :
" Tôi đâu có ngất đâu mà tỉnh hay không tỉnh.
"
" Là sao? " cả hai đồng thanh lên tiếng
" Bầu không thể ở đó quá ngột ngạt nên không muốn ở lại thôi.
‘’ Nhớ lại ánh mắt của Nam Cung Lãnh Ngạo và con bạch tuộc bên cạnh anh ta cô đã cảm thấy ngán ngẩm rồi.
" Anh ta đúng là sống rất tốt "
Lâm Phong : ‘’ Em nói ai sống tốt cơ.? "
" Không có gì lái xe đi.
"
Chiếc xe dần tiến vào gara ở biệt thự của Lâm Phong tại thành phố T.
khi đã đưa Băng Tâm an toàn lên lên phòng và để bác sĩ khám xong xuôi thì đài phát thanh Lâm Phong lại nói không ngừng nghỉ.
" Doãn Băng Tâm em nghĩ bản thân là siêu anh hùng sao,? hay bản thân em không biết mệt thế hả? Anh biết em phải làm việc nhưng em làm gì mà tới nỗi đau bao tử, đau dạ dày thế hả? Còn bệnh đau đầu của em nữa, em muốn để nó tái phát một lần luôn thì em mới hả dạ đúng không? Lần này là đau dạ dày tới mức mặt biến sắc, lần sau nặng hơn thì phải làm sao?.
Còn em nữa Doãn Tuyết em chăm sóc nó kiểu gì đấy hả đúng thật tức chết mà…!"
Doãn Tuyết : " Em vô tội mà…" đúng là ngồi không cũng dính đạn.
Băng Tâm : " Anh à… hình tượng tổng tài cao lãnh nhớ duy trì."
Lâm Phong quay lại liếc xéo cô một cái rồi ra ngoài.
Lâm Phong : " Thư ký Vương , chọn giúp tôi một phần quà rồi gửi tới Nam Cung tổng, coi như là lời xin lỗi vì đi không chào hỏi của tôi ngày hôm nay.
"
" Vâng, Lâm tổng tôi sẽ đi làm ngay.
Từ khi ở trung tâm thương mại trở về tâm tình Lãnh Ngạo vẫn chẳng thể nào yên, cho người đưa Dulcie về anh cũng trở về Nam Cung Viên.
Về tới nơi Lãnh Ngạo luôn nhốt mình trong căn phòng ngập tràn màu xanh lam sắc màu yêu thích của Tiểu Linh, đây là căn phòng mà anh đặc biệt chuẩn bị cho Doãn Tiểu Linh.
Nằm trên chiếc giường king size màu trắng tay anh vuốt nhẹ mặt cô bé trong tấm hình
‘’ Tiểu Linh là em có phải không?".