Bảo Bối Nhút Nhát Của Tổng Tài Lập Dị

Chương 33: 33: Rung Động





Vậy thì phiền anh rồi...
Bạch Cửu Ngôn nói, cô kéo chăn trùm lên người rồi quay lưng về phía anh mà ngủ.

Nhưng làm sao có thể dễ dàng ngủ được chứ? Có Dạ Minh Hàn bên cạnh cảm giác áp lực thật.

Anh im lặng, cũng không biết đang làm gì nữa.

Trông không gian tối tăm và yên ắng, Dạ Minh Hàn lại càng im lặng đến đáng sợ, cũng muốn biết anh đang làm gì lắm nhưng chả lẽ quay lại nhìn một cái sao???
Không, thật ngốc nghếch!
Bạch Cửu Ngôn trằn trọc cả nửa tiếng đồng hồ cô mới dần chìm vào giấc ngủ.
Dạ Minh Hàn ngồi ở một bên giường, anh dùng điện thoại của cả hai để có thêm chút ánh sáng cho căn phòng bớt tối.


Liếc nhìn qua thì thấy cô gái kia cuối cùng cũng đã ngủ rồi, nãy giờ giả vờ ngủ chắc đã mệt nhỉ.
Trong đầu anh lại lóe lên vài suy nghĩ, tại sao không thể điều tra ra được chuyện gia đình của Bạch Cửu Ngôn chứ? Liệu vụ cháy năm đó có uẩn khúc gì sao? Chắc chắn là do một thế lực lớn đã bí mật che giấu toàn bộ mọi thông tin và cũng có thể họ làm vậy là vì muốn che giấu Bạch Cửu Ngôn?
Rất nhiều rối rắm và các suy nghĩ khác nhau hiện lên, Dạ Minh Hàn dai dai thái dương, anh liếc nhìn cô.
Cô gái nhỏ đã trở mình về hướng bên này lúc nào không hay, dáng ngủ rất ngay ngắn, gương mặt cô dưới ánh sáng ít ỏi kia vẫn thấy được rõ ràng làn da trắng mịn và hai má gần như giống cái bánh bao ấy, hàng lông mi dài cong cong, lông mày thanh mảnh, rõ nét.

Bờ môi mỏng, có chút hồng nhạt tự nhiên.

Toàn bộ ngũ quan của cô gái này quả thực là rất đẹp.
Dạ Minh Hàn vươn tay tém mấy sợi tóc dính trên mặt cô gạt qua một bên, ngón tay anh chạm nhẹ lên mặt Bạch Cửu Ngôn...
Mềm thật, cứ như bánh bao vậy...muốn cắn ghê.
Cái cô gái nhút nhát này vậy mà lại không chút đề phòng nào với mình thật à? Có thể yên tâm mà ngủ như vậy sao?
Thấy Bạch Cửu Ngôn nhíu mày, Dạ Minh Hàn vội rút tay lại nhưng vài giây sau anh lại sững sờ.
Bạch Cửu Ngôn co người lại, cơ thể có chút run rẩy, miệng cô đang lẩm bẩm gì đó.
- Ác mộng sao?
Anh lẩm bẩm.
- Đừng mà...đừng bỏ con...con sợ lắm...mẹ ơi...
Bạch Cửu Ngôn nói mớ, nước mắt cô tuôn ra khiến Dạ Minh Hàn giật mình.

Thật sự là ác mộng!
Dạ Minh Hàn quay người nhích đến ngồi cạnh cô, anh dịu dàng xoa đầu Bạch Cửu Ngôn rồi nói, một giọng điệu nhẹ nhàng chưa từng có trong đời:
- Không phải sợ, tôi sẽ không để em phải chịu uất ức tủi thân hay sợ hãi bất cứ thứ gì nữa...
Anh dùng tay gạt đi dòng nước đang lăn dài trên gương mặt Bạch Cửu Ngôn đi, ánh mắt có phần suy tư và khó đoán.

Cô ấy thường xuyên gặp ác mộng sao? Một cô gái xinh đẹp lại hiền lành như cô ấy tại sao lại phải chịu đựng nỗi đau kia chứ.

Cô ấy xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn!
Khóe môi Dạ Minh Hàn có phần cong lên.

Ha...chết rồi, thật sự là rung động với cô gái nhỏ đáng thương này rồi.
- Đừng bỏ rơi con mà...
Bạch Cửu Ngôn lẩm bẩm nói, hàng lông mày cô có chút nhíu lại.
- Tôi không bỏ rơi em đâu.
Dạ Minh Hàn vậy mà lại nằm xuống bên cạnh Bạch Cửu Ngôn, ngắm nhìn gương mặt chứa vẻ u buồn ấy ở khoảng cách gần thế này, tim anh có chút thắt lại.
Làm sao để chữa vết thương to lớn ấy trong lòng Bạch Cửu Ngôn đây?
Cô bất ngờ ôm lấy Dạ Minh Hàn rồi vùi đầu vào lồng ngực anh khiến cho Dạ Minh Hàn hoài nghi không biết cái cô gái này có bị mộng du không nữa.
Azzz...cũng như lần trước, lúc muốn trút hết nỗi buồn cô ấy đã lao đến ôm lấy mình, bây giờ là đang muốn được mình an ủi đó sao?
Gương mặt Dạ Minh Hàn bỗng nhiên có phần thỏa mãn, anh không ngần ngại mà vòng tay ôm lấy Bạch Cửu Ngôn.

Cô ấy thật sự là rất gầy.


Một vòng tay của anh dễ dàng ôm lấy cả cơ thể của cô.
Dạ Minh Hàn xoa nhẹ lưng Bạch Cửu Ngôn, nhìn cô gái nhỏ đang ngủ trong lòng mình hình như cảm xúc đã dịu đi phần nào rồi, anh mới thấy nhẹ nhõm.
Lúc này đèn trong phòng sáng lên.

Đã có điện trở lại, Dạ Minh Hàn nhíu mày vì cái ánh sáng đột ngột này.

Ban nãy nói với Bạch Cửu Ngôn khi nào có điện sẽ rời đi, bây giờ thì không muốn đi nữa.
Dạ Minh Hàn dùng cơ thể mình che đi phần nào ánh sáng rọi vào mắt Bạch Cửu Ngôn để cô không tỉnh dậy.

Anh vẫn muốn ôm cô thêm một chút nữa..