Bảo Bối Nhỏ Em Chạy Không Thoát Đâu

Chương 1: 1: Nhóc Con Tài Lanh





Anh Thẩm Đông Cung 30 tuổi, lạnh lùng, thâm trầm, khó đoán, rất thích sạch sẽ đặc biệt sẵn sàng ra tay giết bất kì kẻ nào dám động vào đồ của hắn và là chủ tịch của tập đoàn Thẩm Đông Cung chuyên sản xuất và cung cấp thời trang lớn trên thị trường trong và ngoài nước.
Cô Ninh Ngọc Diệp 20 tuổi, tính cách thân thiện, dễ gần, cô xinh đẹp, trong trẻo như một loài hoa, khiến người khác nhìn vào chỉ muốn nâng niu chứ không dám làm tổn thương dù một chút.
Vào một buổi chiều của mùa đông lạnh buốt, một cô gái nhỏ đang cố gắng chạy thật nhanh đi đâu đó mà đã va phải một người đàn ông to lớn.
Bịch.
- Aiii zaa đau quá.

Chú gì ơi, sao chú đi không nhìn đường gì hết vậy ạ, chú đụng trúng con rồi nè.

- Bé con à, tôi đang đứng ở đây là do nhóc con chạy không nhìn nên đụng phải tôi đó chứ.

Mới bé tí này mà ăn vạ cũng ghê đó nhóc.
- Cháu không có thèm ăn vạ chú đâu nha, chú là người lớn thấy con nít chạy như vậy thì phải tránh ra chứ, con còn nhỏ đương nhiên sẽ không nhìn thấy chú rồi.
Người đàn ông im lặng không nói gì mà chỉ đứng quan sát nhóc con này, nhỏ như vậy mà miệng rất nhanh nhảu, khuôn mặt lại rất đáng yêu nhìn cái môi cứ chu choa liên tục mà nói lại hắn khiến hắn buồn cười.
- Tôi chỉ mới có 20 tuổi thôi, nhóc gọi tôi bằng chú nghe không có được, nếu còn gặp lại thì phải gọi tôi bằng anh có biết không ? Thôi về nhà đi.
- Dạ chào chú cháu về...à đúng rồi cháu mới mua bánh, cháu cho chú một cái, trời lạnh như này mà chú không có tiền mua bánh sao, ba mẹ chú không cho chú tiền sao...chú ăn bánh của cháu đi ạ.
- Bé con à, tiền của tôi có thể nuôi mấy đời nhà em sợ còn chưa hết đấy...em cho tôi rồi thì lấy gì em ăn.
- Ayyy zaaa chú lo gì chứ, cháu có nhiều lắm nên cháu mới cho chú một cái, chứ cháu mà có ít cháu không có cho chú đâu, với lại cháu thấy chú giống như bị bỏ rơi nên cũng thương cho chú một cái anh để không bị đói.

Thôi cháu phải về rồi tạm biệt chú nhé.
Cô bé tạm biệt hắn rồi chạy đi nhanh, vì cô đi lâu như vậy rồi mẹ ở nhà chắc lo cho cô lắm, sau khi thấy cô chạy khuất bóng rồi người đàn ông lúc này mới để ý thấy cái kẹp tóc được thêu hình bông hoa ở dưới chân mình, nãy cô bé chạy không may va phải anh nên đã làm cho cái kẹp tóc bị rơi ra mà cô bé không hề biết, anh nhặt chiếc kẹp lên thấy bông hoa được thêu rất tỉ mỉ, thì ra cô bé đó tên Ninh Ngọc Diệp sao, trên kẹp tóc cũng thêu luôn tên ở một góc nhỏ của bông hoa, đúng là dễ thương thật, không ngờ hắn cũng có một ngày thấy có cảm tình với một đứa trẻ ranh sao ?
- Thưa mẹ con mới đi học về.


- Về rồi thì thay đồ rồi ăn cơm thôi Diệp nhi, mẹ đã kêu người làm chuẩn bị đồ ăn rồi, chỉ chờ mỗi con thôi...mà sao nay con đi học về muộn thế Diệp nhi ?
- Hihi, mẹ con có ghé tiệm bánh mua một ít bánh trà mà mẹ thích ăn nên mới về trễ ạ...mẹ mẹ ăn bánh đi.
- Con bé này thì ra sáng nay con nói trưa nay không cần tới đón con là vì muốn đi học về tự đi mua bánh cho mẹ sao ?
- Dạ đúng rồi ạ, nãy trên đường con thấy có chú kia tội nghiệp quá nên cho chú đó một cái rồi ạ.
- Ngoan, thôi lên phòng thay đồ đi con.
Diệp nhi nghe lời mẹ lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm, gia đình Ninh Ngọc Diệp cũng không phải thuộc dạng khó khăn hay thiếu thốn gì, ba của Ngọc Diệp vì cơn bạo bệnh nên đã mất từ lúc cô còn nhỏ xíu, cô bé chỉ biết mặt ba của mình qua di ảnh thôi, mẹ cô bé lúc đó tinh thần suy sụp nặng nề, cũng may vẫn còn những người từng làm việc cho nhà họ Ninh khi ba cô bé còn sống đã bên cạnh của mẹ Diệp nhi, rồi cùng Ninh phu nhân vực dậy tinh thần, bà phải mạnh mẽ để còn tiếp tục gây dựng công ti thiết kế thời trang Ninh Thiên Phú của chồng bà và đứa con gái bảo bối của họ cần có một cuộc sống đầy đủ, bà không thể làm mất đi sự kì vọng của Ninh Thiên Phú chồng bà được.

Công ti nhà họ Ninh chỉ là một công ti nhỏ không đáng là gì có thể so được với các tập đoàn lớn nhỏ trong nước nhưng được cái nó vẫn thuận lợi trong việc phát triển công ti nên Ninh phu nhân vẫn lo được cho Diệp nhi và vẫn có người giúp việc trong nhà, có thể nói gia đình Diệp nhi nhờ sự cố gắng của ba mẹ cô mà cũng được coi như rất dư giả.
- Mẹ...mẹ ơi, cái kẹp tóc hồi sáng con kẹp đi học không thấy nữa...huhuhu...
- Con tìm kĩ xem mình có để quên trên lớp hay rớt trong phòng không...con là hay vứt đồ lung tung lắm đó.

Diệp nhi lên phòng thay đồ xong soi gương thì không thấy cái kẹp tóc của mình đâu cả, chiếc kẹp đó là món quà ba cô tặng cô khi mới chào đời, nên cô đeo nó cũng đã 10 năm nay rồi, sao bây giờ lại mất ta.
- Không đâu mẹ, lúc đi học về con ghé tiệm bánh mua bánh trà, chị gái kia còn khen con xinh xắn cùng với chiếc kẹp bông hoa đó mà...huhu...
- À đúng rồi Diệp nhi, hay là vừa nãy còn đánh rơi ở chỗ chú kia không ?
Nãy nghe con gái kể, thì bây giờ suy nghĩ lại chỉ có thể là đánh rớt ở đó, vừa nói dứt câu, con gái bà đã chạy nhanh ra ngoài chắc là chạy tới chỗ đó để tìm lại.

Chạy tới nơi cô bé tìm mãi cũng không thấy cái kẹp tóc, cô đi bộ theo dọc con đường từ chỗ đó tới chỗ bán bánh trà cũng không thấy nữa, cô khuôn mặt buồn ủ rũ đi về nhà, cô mất cái kẹp tóc nên rất buồn phải mất gần cả tuần mẹ cô bé và mọi người mới dỗ được cô, nhưng cô vẫn còn tiếc lắm.