Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Chương 59: Chương 59





Đến trưa anh xử lý công việc xong,nhìn qua cô vẫn đang chơi game miệt mài,anh đứng dậy đi lại chỗ cô xem, cô vẫn không để ý đến là anh đang đứng bên cạnh cô, đến khi trận game kết thúc,thì cô mới dừng lại nghỉ ngơi một chút,quay qua thấy anh đứng kế bên làm cô giật mình mà lên tiếng.

-- Chú đứng đây từ lúc nào sao không lên tiếng.

-- Lúc em đang chơi game.

-- Ầy.

.

chú thật là làm người ta phải đứng tim.

-- Vậy sao ?
-- Tất nhiên.

-- Vậy tôi sẽ bù cho em một bữa trưa thật ngon chịu không.

-- Miễn cưỡng chấp nhận.

-- Đi thôi.

Cô cười hà hà rồi đứng dậy cùng anh ra khỏi văn phòng, cả hai vào thang máy riêng rồi cùng nhau xuống thẳng dưới tầng hầm lấy xe luôn, như vậy là không ai biết và cũng không ai thấy.

Lên xe ngồi,cô thoải mái hít thở không khí ,nhìn ra bên ngoài còn anh thì lái xe thỉnh thoảng lại nhìn cô qua cái gương.


Anh lái xe đến một nhà hàng nổi tiếng,ở đây được thiết kế theo kiểu cổ điển nên nhìn vô cùng bắt mắt và rất nhiều người ưa chuộng đến đây, bước vào trong anh và cô được phục vụ rất tận tình,cô cảm thấy rất hài lòng,riêng anh nơi này cũng là một trong những nhà hàng anh đây là cổ đông nên bình thường cũng không có gì mới mẻ.

Vào phòng vip cả hai cùng nhau gọi món ăn kèm theo là một chai rượu thượng hạng anh hay dùng, gọi xong phục vụ liền nhường lại không gian riêng cho hai người,cô nhìn xung quanh căn phòng phải nói toàn là đồ cổ nhìn vào những món này rất có giá trị.

Món ăn được đem lên, anh và cô cùng nhau thưởng thức món ăn ở đây rất hợp khẩu vị của cô,nên là cô ăn rất nhiều đến nỗi bụng cô đã phình to lên thì mới dừng lại, anh nhìn cô ăn ngon miệng thì cũng vui mừng,có điều không ngờ cô ăn nhiều như vậy khiến anh muốn cười nhưng phải nén vào trong.

Khi cô ăn xong nhìn qua anh, thấy anh ăn rất ít thì mới lên tiếng hỏi anh.

-- Sao chú ăn ít vậy ?
-- Để cho em ăn đó.

-- Nhiều lắm em ăn đâu hết, chú ăn đi.

-- Tôi ăn ít lắm nên em ăn đi.

-- Ăn ít cái gì ? Nhìn chú chẳng có sức sống gì chỉ toàn uống rượu.

Cô vừa nói vừa gắp thức ăn vào trong bát anh và bắt anh phải ăn nhiều vào,dù là không muốn ăn nhưng thấy thái độ của cô cứng rắn như vậy,nên thôi ăn luôn vậy, một hồi sao cô gắp cho anh ,anh liền ăn hết không bỏ miếng nào,cô hài lòng mỉm cười khen anh.

-- Chú ngoan lắm, rất biết nghe lời.

-- Vậy tôi có được thưởng không ?
-- Thưởng cho chú nụ hôn má được không ?
Cô nói hết câu liền hôn lên má anh chụt một cái rồi nhìn anh cười, và tất nhiên anh không muốn nụ hôn không mà còn cái khác.


-- Nụ hôn không vẫn chưa đủ.

-- Vậy chú muốn gì ?
-- Trên giường.

-- Chú ! mơ đi không bao giờ.

-- Vậy xem ra tôi phải phạt em rồi.

-- Vô sỉ hứ.

.

Cô mắng anh xong liền đứng dậy đi ra ngoài,để anh ở ngoài sau vừa cười vừa đi một mình, cô ra ngoài xe chờ anh, anh bước vào vẫn thấy cô không ngó ngàn gì đến anh, anh liền léo cô lại hôn lên môi cô một cách nhẹ nhàng nhưng rất ngọt ngào.

Hôn cô anh như tiếp thêm chất ngọt trong người vậy,hôn cô không muốn rời đến khi cô đánh anh, thì anh luyến tiếc rời môi cô, nhìn anh không nói nên lời,còn anh thì mãn nguyện nên rất vui vẻ mà nói.

-- Ngọt thật.

-- Lưu manh.

-- Ừm! tối sẽ biết lưu manh sẽ làm em lên tận mây xanh.

-- Chú im đi toàn nói chuyện gì đâu không.

-- Sự thật kia mà, dù em không muốn nghe nhưng tôi vẫn nói.

-- Chú! hừ.

Cô hầm hừ rồi quay sang ra hướng cửa xe nhìn ra ngoài, măt kệ anh muốn nói gì thì nói,dù gì không cãi lại nói gì cũng vô dụng, anh lái xe đi trực tiếp vào hầm xe rồi cả hai về phòng làm việc tiếp,còn cô thì mệt mỏi liền vào phòng nghỉ riêng của anh mà ngủ , đánh một giấc trước rồi tính tiếp, còn anh thì xử lý công việc cho xong ngày hôm nay.