Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Chương 57: Chương 57





Sau khi bị anh hôn đến tê dại, cô liền nhanh chống chuồng đi vào phòng tắm, anh nằm trên giường nhìn cô hấp tấp mà mỉm cười,cô đúng là dễ trêu.

Vào phòng tắm cô tắm xong thì quên mất là không lấy quần áo theo, làm cô bấn loạn ko biết phải làm sao ?
Nếu nhờ anh thế nào cũng bị trêu nữa cho xem, mà đi ra thì cũng không được trên người chỉ quấn mỏi khăn tắm, đi ra chẳng khác nào vô hang cọp chứ.

Cô bất lực không biết làm sao, đành theo thời cơ rồi tính tiếp.
Cô mở nhẹ cửa ra, đầu thập thò nhìn ra ngoài xem có anh ở đó không,kết quả một thân hình to lớn nằm trên giường thảnh thơi, cô suy nghĩ trong đầu phải nói muốn chui đi chỗ khác cho rồi,bị một ông chú già trêu đến nỗi đi tắm cũng quên lấy đồ.
Bây giờ ra ngoài cũng không được,mà kêu thì càng không, ở trong phòng tắm khoảng mười lăm phút,đâu tranh với bản thân cuối cùng thì lều một phen vậy.

Cô mở nhẹ cửa ra sau đó lên tiếng ấp úng.
-- Chú...

Anh nằm trên giường nghe cô gọi thì bật người dậy , hướng phòng tắm nhìn cô nói.
-- Sao không ra ngoài mà ở trong đó.
-- Quên lấy....!lấy đồ rồi...không có đồ..măc.
-- Vậy thì ra đây lấy.
Anh nở nụ cười giang xảo trêu cô.
-- Chú biết là em không có đồ mặc mà còn nói vậy.
-- Ở đây có tôi với em thôi em sợ gì mà không ra.
-- Sợ chú đó.
-- Hửm....
-- Chú mau lấy giúp em đi.
-- Tự ra đây lấy ,tôi đang nằm nghỉ rồi.
Anh nói xong liền ngã người xuống chiếc giường lớn, thảnh thơi nhìn cô như muốn thách thức cô tự mình ra lấy đồ.

Cô hậm hực với anh, nhờ vã có một chút cũng ko lấy dùm được.
-- Chú...
-- Tự ra đây lấy.
Cô không thèm nói với anh liền đóng cửa rầm một cái, anh bên ngoài mỉm cười rồi cũng nhắm mắt như nghỉ ngơi một chút.
Một lúc sau cô nhẹ nhàng hé cửa ra, thấy anh đã nhắm mắt,cô liền nhẹ nhàng đi ra ngoài,tránh gây tiếng động nếu không tên trâu già nào đó lại ức hiếp cô thì mệt.

Bước nhẹ nhàng ra ngoài,cô lại túi đồ lúc này mới mua về,trong đó cũng có đồ ngủ.
Cô nhanh chân đi lại, chọn một bộ rồi định vào phòng tắm thay, nhưng khi quay lại thì anh đã đứng phía sau cô, nở một nụ cười khiến cô lạnh hết sống lưng, cô lùi về sau thì anh nhanh chân bế cô lên tay , đi lại phía giường,cô vùng vẫy la lên.

-- Chú ..bỏ em xuống,em không muốn...
-- Ai bảo em quyến rũ tôi.
-- Em không có.
-- Vậy trên người em đang mặc gì ?
-- Ai kêu lúc nãy chú không lấy giúp em, giờ đổ lỗi cho em sao ?
-- Vậy là do tôi sao ?
-- Đúng vậy.
-- Hừm...vậy tôi phải xin lỗi em rồi.
-- Không cần, thả em xuống.
Măc kệ cô la lối anh vẫn hiên ngang bế cô lại giường, rồi đặt cô chính giữa chiếc giường rộng lớn đó,anh đè lên người cô nhìn cô say mê.
Còn cô thì phòng thủ anh, hai tay để trước ngực mình nắm chặt lấy khăn tắm, ánh mắt trừng anh như cảnh cáo không được làm bậy, biết là cô đang phòng thủ nhưng anh vẫn trêu cô như thường.
Anh nửa ngồi nửa đè lên người cô, tay thì cởi nút áo ra, cô trừng mắt lo sợ trong đầu cô nghĩ không lẽ lại muốn sao, cô muốn ngồi dậy nhưng bị ghì chặt thì làm sao mà thoát được chứ, đợi cô suy nghĩ thì anh đã cởi áo ra hết từ lúc nào không hay.
Anh cuối xuống hôn lên má cô, còn cô thì măt mài đỏ bừng lên,thấy mặt cô đã đỏ lên anh liền hôn xuống xường quai xanh của cô, như trêu cô , thú vui của anh chắc có lẽ là trêu cô đây rồi.
Cô nhắm chặt đôi mắt lại, hai tay thì ghì chặt chiếc khăn quấn trên người , anh cũng chịu thua với cô,chỉ đùa một chút thì cô đã phòng thủ vậy rồi, anh ngồi dậy,thấy không có động tĩnh cô mở mắt ra thấy anh định đi thì cô hỏi.
-- Chú...

-- Măc đồ vào,nếu không chút tôi tắm xong ra thịt em đấy.
-- Vậy là...
-- Trêu em thôi.
-- Chú....!quá đáng..
-- Haha....!tôi có thể quá đáng hơn đấy.
-- Vô sỉ.
Anh cười như được mùa liền vào phòng tắm,còn cô thì hậm hực nãy giờ bị anh trêu, cô ngồi dậy lấy túi đồ lúc nãy măc vào, rồi lại bàn trang điểm chảy tóc cho gọn gàng lại.Trong thời gian anh tắm, cô ra ban công hít thở không khí buổi trưa,vì thời tiết lúc này không quá nắng gắt, chỉ là nắng dịu nhẹ thêm vào đó là gió thổi vô cùng mát mẻ.
Cô nhìn xung quanh,cảnh vật không tệ rất thích hợp để hưởng thụ cảm giác bình yên này,cô ngồi xuống ghế nhắm mắt lại hưởng thụ một chút.Lúc này anh tắm xong ra ngoài không thấy cô đâu, nhìn ra ban công thấy cửa mở.
Anh đi ra ngoài thấy cô đã ngủ quên ,anh lắc đầu đi lại bế cô lên rồi đi vào trong, đăt cô xuống giường rồi đắp chăn lại, ngủ ở ngoài gió lớn như vậy mà cũng ngủ được,thật là không hiểu nổi cô.
Anh lại tủ lấy đồ thay vào, rồi sấy tóc cho khô, sau đó mới lên giường ôm cô ngủ một giấc đến tối,trong thời gian đó mọi người bên ngoài đang tất bật chuẩn bị đồ ăn tối cho anh và cô.
Đúng là người giàu có khác,ăn uống thì đã có người làm lo liệu,chỉ cần ngủ dậy là có thể ăn .