Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Chương 47: Chương 47





Đến chiều xế, cô đánh được một giấc ngủ, nên tinh thần của cô bây giờ rất thoải mái và tươi tắn,bước xuống giường cô đi ra hướng ban công, mở cửa ra rồi đi ra đó.
Từ ngay tầng bốn nhìn xuống nó rất cao,mà nhìn lên thì vô cùng thích thú, phía sau là một dãy cây phía xa,còn có núi xanh nữa, đón chắc khu này nằm trong một khu núi nào đó.
Nhưng biệt thự của anh thì nằm gần mặt lộ,nên khi đứng trên cao mới thấy hết được.

Đang ngắm cảnh xung quanh, thì cô nghe tiếng gõ cửa, cô quay vào phòng đi ra hướng cửa,rồi mở cửa ra.
-- Tiểu thư ông chủ dặn chúng tôi phải trang điểm và thay y phục cho cô.
-- À..được vậy mọi người vào trông đi.
-- Vâng thưa tiểu thư.
Cô mở cửa ra rồi nép người vào trong,cho thợ trang điểm vào trong,vào trong hết cô vào trong rửa mặt kèm theo đánh răng lại, cho có hương thơm một chút.
Cô bước ra ngoài, họ bắt đầu trang điểm cho cô, cách trang điểm của họ rất nhẹ nhàng làm cô rất thích, họ nhìn gương mặt cô để xem thử màu nào hợp với da cô, và trở nên hài hòa hơn.
Trang điểm được nửa tiếng, sau đó cô vào trong thay một bộ dạ hội, bộ dạ hội cô mặt lên trông như một tiểu thư quyền quý vậy, nhìn vào cũng phải hớp hồn nói chi là anh.

Sửa soạn xong về trang phục và trang điểm xong,thì đến công đoạn tạo kiểu tóc, ngồi thêm một lúc nữa để làm cho hoàn hảo.

Về phần anh thì không cầu kỳ giống như cô, chỉ cần một bộ âu phục, anh có thể tự mình làm mà không cần ai giúp.
Nhìn vào gương trông anh bảnh trai hơn,từng nếp áo được anh chú trên rất kĩ càng, không cho bị nhăn hay bị bất cứ gì khác, tóc anh được vuốt lên chẽ thành hai mái, trông anh bây giờ không giống một ông chú ba mươi cả.
Xong hết mọi thứ ,anh liền đi qua phòng cô xem như thế nào ? Vừa mở cửa ra ,những người tạo tóc cho cô liền cuối đầu chào rồi tiếp tục làm, thấy anh cô mỉm cười rồi tiếp tục cho họ làm tóc.
Anh đứng một bên nhìn cô bây giờ rất đẹp, thật muốn để cô ở biệt thự cho rồi, không muốn bị ai khác dòm ngó.

Tạo tóc cho cô xong,họ giúp cô dặm thêm ít phấn cà son nữa, rồi chỉnh trang phục cho cô,rồi mới đi ra ngoài.
Cô nhìn mình trong gương thật sự không nhận ra chính mình, thường ngày cô rất ít trang điểm như thế này, chỉ là thoa son lên rồi thôi, không ngờ hôm nay cô lại không có nhận ra mình.
Anh đứng đó nhìn cô, rồi đi lại chỗ cô gương mặt ấm áp nhìn cô nói.
-- Nhìn em rất xinh đẹp.
-- Thật sao ? Em không nhận ra chính mình luôn đấy.
-- Thật sự rất đẹp.
-- Chú cũng vậy, không giống một ông chú ba mươi.
-- Chê tôi già sao ?
-- Không có chỉ là hôm nay nhìn chú rất soái ca.
-- Xong hết rồi chứ.
-- Ừm...
-- Vậy chúng ta đi thôi.
Anh nắm tay cô đi ra ngoài, vào thang máy cả hai đứng ngang hàng nhau, tay thì vẫn nắm như vậy không buông, ra khỏi thang máy, anh nắm tay cô đi lại phòng khách, cho cô ngồi xuống sofa.

Người làm từ trong bước ra trên tay cầm một hộp quà, cô nhìn mà không biết gì cứ nghi ngờ nhìn anh, đến khi anh lấy chiếc hộp đó rồi tháo ra,bên trông là một đôi giày vô cùng đẹp.
Anh khuỵu chân xuống, lấy giày ra mang cho cô, nhưng cô lại rụt chân lại nói.

-- Em tự mình mang được mà.
-- Không sao để tôi mang giúp em.
-- Như vậy...
-- Mau đi không là trễ giờ.
Cô nghe vậy cũng để cho anh mang vào, đôi giày vưa y chân cô, nhìn nó lấp lánh vô cùng, nhìn từ trang phục và thêm đôi giày thì phải nói nó rất hợp với nhau, cô mỉm cười nhìn anh.
-- Là tự tay chú chọn sao ?
-- Đúng vậy, thích không ?
-- Thích rất thích.
-- Thích là tốt, chúng ta đi thôi.
Cả hai đi ra ngoài, trước sân đã có một chiếc xe sang trọng đậu ngay đó, tài xế thấy anh liền mở cửa xe ra cho anh và cô vào ngồi.


Yên vị trên xe, tài xế mới lái xe đi.
Trên đường đi cô luôn nhìn xuống, đôi giày lấp lánh này, nhìn nó rất đẹp phải nói không nở để mang luôn ý, anh thấy cô cứ chăm chăm nhìn đôi giày mà bật cười.
-- Nếu em thích tôi có thể mua hết cửa hàng cho em.
-- Như vậy thì quá phung phí.
-- Vì em có gì đâu mà phung phí.
-- Nhưng mỗi ngày hay mỗi tháng đều sẽ ra mẫu mới , không lẽ chú cứ vậy mua hết sao ?
-- Tất nhiên.
-- Quá phung phí em không thích như vậy.
-- Được rồi nghe theo lời em chịu không ?
-- Chịu.