Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Chương 36: Chương 36





Về đến công ty, anh và cô lên văn phòng làm việc, anh đi thẳng chỗ làm việc ngồi xuống rồi tiếp tục làm việc, cô đứng ngoài cửa ngơ ngác, vậy là anh giận cô rồi sao ? Cô bất lực thở dài rồi quay ra đi về hướng phòng pha trà,vẫn như cũ cô luôn pha cho anh một ly trà ,không còn cà phê như lúc trước nữa, anh như vậy cũng nghe lời cô mà bỏ cà phê thay thế cho uống trà.

Cô pha xong đêm lên cho anh,đặt xuống bàn làm việc của anh,anh nghe tiếng động biết là cô làm nên anh cũng không để ý đến, làm cô không biết làm sao ? Có lẽ anh giận giai thì phải.

-- Em có pha trà cho chú rồi đó.

-- Ừm.

-- À! chú có cần em giúp gì không ?
-- Không cần.

Từ lời nói của anh cô biết anh đang giận cô, cho nên không thèm ngó ngàng gì ? Nó chuyện không được thì dùng chiêu thôi biết làm sao ?
Cô đi lại chỗ anh,đi ra phía sau lưng anh hai tay cô đặt lên vai anh mà massage, anh biết cô đang làm gì cũng không nói gì ? Còn cô thấy anh không phản hồi liền lên tiếng.

-- Chú cảm thấy dễ chịu không ?
-- Ừm.

-- Vậy có cần em làm thêm nữa không ?
-- Tùy em thôi.

Mặt cô bí xị ra ,khó dỗ đến như vậy sao chứ ? Hết cách cô đành nói thẳng ra cho xong vậy.


-- Chú đừng giận em nữa mà.

-- Không có giận.

-- Không giận mà chú thể hiện qua lời nói kìa.

-- Có sao ?
-- Có mà, chú đừng giận nữa.

-- Em lại sofa ngồi đi.

-- Không, chú còn giận em sẽ đứng chừng nào chú hết giận thì thôi.

Cô gan li nói với anh,anh cũng không trả lời, để xem độ chịu đựng của cô tới đâu.

Một phút trôi qua rồi lại hai,ba , bốn phút trôi qua vẫn không có dấu hiệu gì ? Hai tay của cô sắp gãy ra luôn rồi vô cùng mỏi ,đây là lần đầu cô massage cho người khác nê không quen tay.

Mà anh vẫn không chuyển biến gì ? Cô mệt rồi không thèm đôi co với anh nữa, liền dừng tay đi lại sofa ngồi, anh thấy vậy thì hỏi.

-- Không làm nữa sao ?
-- Không ?
-- Mệt.

-- Phải mệt rồi không làm.

-- Tính chịu đựng của em giở thật.

-- Kệ em không liên quan đến chú.

-- Giận rồi sao ?
-- Ai giám giận chú đâu.

Anh thở dài ra, người giận là anh bây giờ lại đổi thành cô, do cô làm anh giận trước bây giờ tới lượt cô,anh đứng dậy đi lại chỗ cô.

Cô thì không đếm xỉa gì, anh ngồi kế bên cô,cô nhích ra xa tạo khoảng cách giữa anh và cô,anh nhíu mày khó chịu liền nhích vào, cô nhích ra.

Cứ như vậy anh không chịu được liền nắm tay cô thuận thế đè lên người cô.

Anh trên cô dưới, bốn mắt nhìn nhau,trái tim của đối phương càng đập loạn xạ lên.


Bị anh nhìn như vậy cô không quen chút nào, liền tránh ánh mắt của anh, gương mặt cô cũng bắt đầu nóng ran lên, hai gò má ửng đỏ lên hết.

-- Chú! đừng nhìn nữa mà.

-- Tại sao không được nhìn.

-- Vì ! vì không thích.

-- Không thích là của em,còn tôi thì ngược lại.

-- Chú ngồi dậy trước đi.

-- Không, muốn như thế này.

-- Như vậy không được sẽ có người thấy.

-- Không có sự cho phép họ sẽ không vào
Câu nói nào của cô cũng bị anh phản bác lại, làm cô không tìm ra lý do để nói tiếp, đầu cô bây giờ rất rối bị anh nhìn như vậy không quen chút nào.

-- Chú! đứng dậy trước có gì từ từ nói.

-- Bây giờ nói cũng được mà.

-- Chú! nhưng.

.


ưm!
Chưa nói hết đã bị anh hôn rồi, vậy mà nói là có thể nói lừa người hôn như vậy ai nói được chứ.

Cô bị anh hôn đến ngây dại nụ hôn anh trao cho cô vô cùng ngọt ngào, đến nỗi cô như bị cuốn vào vậy không thể dứt ra được.

Anh cũng vậy đôi môi cô rất mềm chỉ muốn hôn mãi không thôi, anh hôn cô cuồng nhiệt, tình yêu anh giành cho cô vô cùng lớn đến nỗi chỉ muốn cô là của riêng anh, không ai có thể giành lấy cô từ tay anh.

Anh hôn cô một lúc thì mới rời đi,anh nhìn cô âu yếm ,rồi hôn lên trán cô nói.

-- Còn giận không ?
-- Không còn.

-- Tốt.

-- Vậy chú còn giận em không ?
-- Không giận.

-- Thật sao ?
-- Thật.