Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Chương 11: Chương 11





Hôm sau cô thức dậy sớm để chuẩn bị một ngày mới bắt đầu cho công việc của mình, cô hớn hở chuẩn bị mọi thứ, tinh thần vô cùng hưng phấn vui vẻ, cô trang điểm nhẹ một chút cho có sắc khí rồi mới xuống nhà ăn sáng.

Bước xuống nhà thấy ba mẹ cô đã ngồi phòng khách, cô đi xuống đi lại phòng khách để túi xách lên ghế sofa rồi lên tiếng nói.
-- Ba mẹ không vào ăn sáng sao ?
-- Ăn chứ, bây giờ đi thôi con.
-- Dạ mẹ.
Cả ba người đi vào trong phòng ăn, chuẩn bị ăn sáng, không khí buổi sáng vô cùng nhộn nhịp.

Ăn xong cô liền xin phép ba mẹ mình rồi đi làm, ba mẹ thấy cô tìm được một công việc yêu thích liền mừng cho cô, hai ông bà cũng không quá khắc khe muốn cho cô thoải mái không bị ràng buộc, vã lại cô là một người thích tự do không muốn bị ai quản lý, nên từ tính cách của cô ông bà luôn để ý, có một đứa con gái như cô nên ông bà phải quan tâm chăm sóc cô.
Trên đường đến công ty ,cô nhìn cảnh vật hai bên vô cùng thoáng mát và tao nhã, thiên nhiên như thế này thì phải nói vô cùng phong phú, nhìn ngắm cây cối thì cuối cùng cô cũng tới công ty.

Bước xuống xe cô hít thở đều rồi bước đi vào trong, cô đi lại tiếp tân hỏi xem sao.
-- Chị ơi cho em hỏi là hôm qua em nhận được trúng tuyển thì như thế nào vậy ạ.
-- À cho hỏi cô tên gì ?
-- Châu An Nhiên
-- À cô Châu cứ đi theo dãy bên phải đó, phòng đầu tiên cô gỏ cửa sẽ có người chỉ cô.

-- Được cảm ơn chị .
-- Không có gì.
Cô mỉm cười rồi đi theo chỉ dẫn của tiếp tân, nụ cười ngọt ngào đó làm cô tiếp tân phải ngây ngốc ra ,cô cười rất xinh nha.

Cô đi vào dãy phòng đó, thấy phòng đầu tiên cô gõ cửa, nghe bên trong cho vào cô liền mở cửa đi vào liền trình diện lên .
-- À tôi đến đây là để nhận việc.
-- Cô tên gì ?
-- Châu An Nhiên.
--Cô chờ tôi một chút.
-- Được.
Nghe tên cô nam trưởng phòng đó liền gọi lên trợ lí của anh, nghe được cô đã đến trợ lí của anh liền đi xuống, nam trưởng phòng gọi xong liền nhìn cô nói.
-- Cô chờ một chút sẽ có người dẫn cô đi nhận việc.
-- Được cảm ơn.
-- Trách nhiệm của tôi cô không cần khách sáo.
Cô gật gật rồi thôi, cô suy nghĩ người công ty này đúng là rất thiện cảm nha, dễ nói chuyện và tiếp xúc rất bình thường, theo như cô biết những công ty khác sẽ không được chào đón như vậy đâu,toàn là bị ma cũ ăn hiếp ma mới không thôi.

Suy nghĩ vu vơ thì trợ lí của anh cũng đã đi xuống, cô đi theo trợ lí của mình vào thang máy, lúc này cô mới thắc mắc cô xin vào làm thiết kế kia mà ,sao lại đi lên đây kia chứ, thấy không được đúng cô liền hỏi.
-- Anh gì ơi cho tôi hỏi là chúng ta đi đâu vậy ạ.
-- À chúng ta lên phòng gặp sếp.
-- Hả ? Sao lại gặp ông ấy chứ ?
Ông ấy ? Cái gì vậy cô gái này lại gọi sếp là ông ấy sao ? Sếp chỉ mới ba mươi đâu có già lắm đâu mà gọi như thế, sếp mà nghe được chắc chắn là mất việc như chơi, cô gái này gan thật.
-- Khụ..khụ sếp chỉ mới ba mươi thôi chưa già lắm đâu.
-- À vậy sao ? Tôi không biết xin lỗi.
-- Cô không cần xin lỗi tôi, dù gì sếp không có ở đây nên không sao ? Nhưng khi gặp đừng nói như vậy không là cô sẽ mất việc đấy.
-- Được tôi hiểu rồi cảm ơn.
Lên tầng cao nhất trợ lí và cô cùng đi ra,trước mắt là phòng của anh, trợ lí xoay qua nhìn cô rồi nói.
-- Cô lại đó rồi gõ cửa đi.
-- Tôi sao ?
-- Phải, cô không cần sợ chỉ cần sếp kêu cô làm gì thì cô làm đó đừng trái ý là được.
-- Ồ vậy tôi đi trước đây.

-- Ừm, chút cô may mắn.
-- Cảm ơn anh.
Trợ lí chúc cô xong liền đi làm việc, để cô ở lại đó vô cùng hồi hộp, cô đi lại trước cửa phòng anh,mà không dám gõ cửa, cô hít thở thật sâu rồi thở đều ra, sau đó cô lấy hết tự tin của mình gỏ cửa phòng anh.

Anh bên trong nghe tiếng gõ cửa liền âm trầm vang lên một tiếng.
-- Vào.
Cô nghe một tiếng đó cũng phải nổi da gà, lạnh hết xương sống, đúng là quá lạnh.

Cô mở cửa đi vào mắt không dám nhìn anh, mà chỉ nhìn xuống sàn rồi đi lại bàn làm việc của anh mà lên tiếng.
-- Tôi...tôi đến nhận việc.
Anh nghe giọng nói quen thuộc liền ngước mặt lên nhìn, thấy cô cứ nhìn xuống sàn mà không nhìn lên, anh liền nhếch môi cười rồi nói.
-- Nhìn lên.
-- Dạ.
-- Tôi kêu cô nhìn lên, mặt tôi không để dưới sàn.
-- À.

được.
Cô nghe như vậy liền ngước mặt lên nhìn, thì thấy gương mặt vô cùng quen thuộc, đôi mắt cô tròn xoe miệng thì há ra ,bởi quá bất ngờ sếp của cô lại là một ông chú đáng ghét đó.

Anh thấy cô bất ngờ liền giở chứng trêu đùa cô.
-- Bất ngờ lắm sao ? Nhìn như vậy coi chừng rớt hai con mắt ra đấy.

Cô nghe anh nói như vậy liền muốn đáp trả lại nhưng lại bị anh chen vào.
-- Không cần phải bỡ ngỡ như vậy đâu, dù sao cô cũng biết tôi nên không cầm phải giới thiệu gì ?
-- Cái đó tôi biết không cần chú nhắc.
-- Được vậy vào việc, công việc của cô là làm thư ký cho tôi.
-- Sao ? Tôi nhớ là mình xin vào thiết kế kia mà.
-- Bên thiết kế đủ người, nên cô sẽ làm bên đây.
-- Nhưng tôi không biết làm thư ký.
-- Không biết thì học.
-- Nhưng...
-- Được rồi cứ như vậy đi, không nói nhiều.
-- Tôi...
-- Bàn làm việc là bên ngoài, cô có thể làm việc, à mà còn nữa những nội quy ở đây cô sẽ không biết nên cô có thể đi hỏi trợ lí, trợ lí sẽ giải đáp cho cô.
Một màn tràn dài khiến cô ngớ ngẩn không nói được gì ?
( Anh nhà gặp cô liền nói nhiều hơn hẳn,chứ người khác thì không được một dòng nữa )
( trang phục ngày đầu cô đi làm)